Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323613

Bình chọn: 8.5.00/10/361 lượt.

uôn ở

đây.

“Nghe nói dạo này Hoàng đế thường xuyên đến cung của ngươi?

Thậm chí còn chuyên cần hơn cả đến thỉnh an ai gia nữa?” Thái hậu nương

nương rốt cuộc kềm nén không được, quẳng xuống lời nói ngay trước mặt

Kim Phượng.

Kim Phượng giật mình, cảm thấy lời nói của Thái hậu có ý muốn khởi binh hỏi tội.

“Dạ đâu có. Hoàng thượng chỉ vì thích món hạt dưa do nội cung thần thiếp xào chế, ngẫu nhiên đến đòi một chút thôi.”

Thái hậu nheo mắt suy nghĩ: “Là vậy ư. Nếu hoàng thượng đã thích hạt dưa ở

chỗ ngươi, ngươi thường xuyên làm thêm một chút dâng đến nội cung của

ngài là được rồi. Đừng để đường đường là thiên tử mà phải tự mình đến

nội cung của ngươi đòi hỏi, còn ra thể thống gì?”

Kim Phượng hiểu, ý bà muốn nàng phải cách xa hoàng đế một chút.

Có lẽ chuyện “Tam Nguyên diên thọ tham tán thư’ lần trước đã hù thái hậu sợ rồi.

Kim Phượng suy nghĩ một chút, cũng chỉ có thể đáp lại một câu: “Vâng.”

“Hoàng hậu, ngươi đã mười ba tuổi rồi đúng không?”

“Gần mười bốn rồi ạ.”

“Đúng vậy, hoàng đế cũng đã mười lăm tuổi.” Thái hậu nương nương cảm thán.

“Hoàng hậu, trong hậu cung này, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều cực kỳ phức tạp. Một mình ai gia, có khi cũng cảm thấy thật sự phải cố gắng hết sức.”

“Thái hậu, không phải còn có Từ thái phi đó sao.”

“Từ thái phi, việc dạy bảo con trai đã đủ dành hết thời gian lẫn sự quan

tâm của muội ấy rồi, làm sao còn có thể giúp ai gia được?”

Kim Phượng nhíu mày, rốt cuộc là thái hậu có ý gì đây?

Tại sao cứ phải nói những lời trong thoại có thoại (câu nói có chứa hàm ý

khác) như vậy nhỉ. Nàng mới mười bốn tuổi thôi, chứ có phải là bốn mươi

bốn tuổi đâu. Cứ bắt nàng phải đoán tâm tư, nàng sẽ già đi rất nhanh cho xem.

Kim Phượng suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không hiểu, đành phải

thử dò xét, hỏi: “Thái hậu có cần tìm Hoa thái y khám thử không. Hình

như ông ấy có rất nhiều kiến thức về phượng diện dưỡng sinh.”

Thái hậu ho nhẹ một tiếng: “Hoàng hậu à, vì sao ngươi lại không hiểu cho tâm tư cho ai gia vậy?”

Ta cũng đâu phải là con giun ở trong bụng ngài…

“Thần thiếp ngu dốt…”

“Ai gia cũng cảm thấy ngươi quả thật có hơi ngu dốt. Ai, kêu ai gia làm thế nào yên tâm giao hoàng thượng cho ngươi đây?”

“…” Kim Phượng cúi đầu.

“Thế này đi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi cứ tới đây theo ai gia học một chút

phương pháp quản lý hậu cung. Về phía hoàng thượng, kêu ngài không cần

đến Hương La Điện tìm ngươi, cứ trực tiếp đến đây là được. Bên chỗ Ngụy

Thái phó, ngươi cũng không cần đến đó nữa. Thân là hoàng hậu, phải học

nhiều một chút đạo làm hoàng hậu mới là quan trọng nhất.”

“Thái hậu…”

Thái hậu vuốt ngực, thần sắc mệt mỏi ho lên hai tiếng: “Thế nào, ngươi không muốn?”

Kim Phượng đã nhận ra, không muốn, chính là bất hiếu.

“Thần thiếp xin vâng.”

******

Kim Phượng không muốn. Nhưng Kim Phượng không dám nghịch lại ý tứ của thái

hậu, đành phải từ biệt Ngụy lão sư đáng kính, nhảy sang làm học trò của

thái hậu lão sư.

Kim Phượng còn tưởng rằng, cho dù không theo bọn Đoàn Vân Chướng và Đoàn Vân Trọng lên lớp, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn

thấy Ngụy Thái phó trong cung, có vấn đề gì cũng có thể hỏi được.

Nhưng Kim Phượng lại không ngờ, chưa đầy một tháng, Ngụy thái phó liền bị tước chức thái phó, đuổi ra khỏi cung.

Nguyên do chuyện này, là vì Ngụy thái phó đã đắc tội với Uy Quốc công, Quốc trượng đại nhân Lưu Hiết.

Mấy ngày trước ở trong triều, Uy Quốc công phát biểu thao thao bất tuyệt,

lưu loát gần một ngàn chữ. Tổng thể ý tứ chính là: Quốc gia hiện tại có

tiền, nhân dân hiện tại giàu có, muốn tăng thêm một phần thuế, nhất là ở địa phương Giang Nam một đời giàu có và đông đúc. Mỗi năm, hộ nào vượt

qua mười hai người, lại phải tăng thêm một phần thuế.

Tăng thuế, dùng để làm gì? Dùng để mở rộng trang bị quân sự.

Chuyện tăng thuế này, từ xưa đến nay đều bị sử gia căm thù đến tận xương tủy,

dân chúng mắng nhiếc không ngừng. Mà người làm thần tử lại dám tâu lên

thỉnh cầu tăng thuế, ở trong triều cũng là chưa từng có.

Cuộc

sống dân chúng khó khăn, vất vả lắm những năm gần đây mới trôi qua khá

hơn một chút, lại muốn tăng thuế, còn là vì đánh trận mà chinh phạt

thuế. Chuyện này, từ lý do cho đến mục đích, đều khó làm cho kẻ dưới

phục tùng.

Nhưng chính sách tăng thu nhập thuế khóa lại nhanh

chóng được phổ biến từ trung ương cho đến địa phương. Không vì cái gì

khác, đơn giản là vì chính sách này do Uy Quốc công đích thân định ra.

Thái hậu nương nương cùng hoàng thượng mặc dù đều không đồng ý việc tăng thuế vào lúc này, nhưng cũng không thể tránh được.

Mấy ngày sau, Ngụy Thái phó tại Thượng Thư Phòng đúng lúc giảng đến vấn đề

thu thuế, nhịn không được liền đá đến tình hình chính trị đương thời.

Trong lúc nói năng kích động, ngay cả nhã nhặn cũng không để ý, trực

tiếp hỏi thăm đến lệnh đường của hoàng hậu Uy quốc công.

Chuyện này, một chữ cũng không lọt, truyền thẳng đến tai Uy Quốc công.

Vì vậy, ngay hôm sau, Uy Quốc công liền xin Hoàng thượng hạ chỉ, miễn chức Thái phó của Ngụy Hương Châu, cũng lệnh vĩnh viễn không thể vào cung.

Đoàn Vân Chướng cố ý đè bản


Lamborghini Huracán LP 610-4 t