
y, Triêu Mặc là người thắng lớn nhất.
Mất đi Triêu Dực, Hiền phi hỏng mất tại chỗ.
Triêu Mặc hợp lý đứng hàng Đông cung, cũng từ ngày đó sử quan liền xóa ghi chép
tầm thường tuỳ hứng không có chí tiến thủ, ngu dốt ngu ngốc, đổi thành: Ngũ
hoàng tử kín kẽ trầm ổn, tiếc mực hư vàng, nói một tiếng ai cũng kinh bngạc, là
người tài trí mưu lược kiệt xuất.
La Trường Khanh dưỡng thương ba tháng, bị La hữu tướng thi roi hình, răn đe
trước mặt mọi người, về phần vì sao chịu gia pháp nghiêm khắc như thế, chỉ có
La gia rõ ràng, Hiền phi luôn luôn thương yêu đệ đệ nhất cũng khóc cho hắn một
bạt tai.
Đế Quân một ngày một ngày suy yếu, thủ đoạn của Triêu Mặc cũng ngày càng hiển
lộ, gió chiều nào theo chiều đó ngày trước liền bắt đầu dao động, gia tăng khôi
phục tất cả quyền lợi của Phan Tả tướng, triều cục đạt tới sôi nổi ngăn được
nhau lần nữa.
Triêu Mặc một mặt kiềm chế La gia, một mặt lại không thể không dựa vào thế lực
của La gia thăng bằng cục diện chính trị sụp đổ cho hắn.
Được Thanh Liễu chăm sóc tỉ mỉ, Thần Quang dần dần khôi phục từ trong sợ hãi,
kiếp trước Tử Khiên ca ca giết nàng, kiếp này, La Trường Khanh nắm tay của nàng
bảo vệ nàng.
Hôm đó nàng vết thương đầy người đứng ở dưới tàng cây, trong nháy mắt thích
khách giơ đao lên chém tới, ánh mắt chạm đến nốt ruồi đỏ ở mi tâm nàng, lại thu
tay lại, biến mất ở trong bóng đêm.
Sau đó, có tiếng bước chân nườm nượp mà đến, Triêu Mặc dịu dàng cười một tiếng,
“Cũng may, nàng không có sao.”
“...” Nàng cười nhạt, thì ra thủ đoạn gặp dịp thì chơi cao minh nhất không phải
nàng.
Làm như kỳ tích, nàng được mang về Mặc vương phủ, không lâu lại chuyển vào Đông
cung.
Trong lúc mọi người đều gió chiều nào theo chiều nấy, Diệu Chính Bạch lại chết
sống không chịu gả Diệu Đảm cho Triêu Mặc, Triêu Mặc cũng không gấp gáp giống
như trước, trong thiên hạ đều là vương thổ, có một số việc không phải ngươi nói
không muốn là có thể không muốn.
Ngày La Trường Khanh chịu roi hình, Diệu Đảm len lén đi qua hiện trường, khi
trở về mắt khóc rất đỏ, Tử Khiên ca ca hừ cũng không hừ một tiếng, mà lại cười
nói với nàng, thật là uổng phí yêu thương ngươi, đi theo người ngoài để gạt ta.
Người đùa bỡn người khác cuối cùng có một ngày bị người khác đùa bỡn, tựa như
thiên đạo luân hồi theo lời phụ thân, không phải là không báo mà là thời điểm
chưa tới. Thần Quang nhẹ nhàng cắt tỉa lông mềm của A Miêu, khi nàng xem người
khác là con cờ, người khác cũng cho nàng là con cờ.
Diệu Đảm mang thai, chuyện xấu như thế khiến Diệu Chính Bạch khạc ra một búng
máu tại chỗ, hôn mê ba ngày. Thần Quang lại lôi kéo tay Đào Diệp, cắt tỉa tóc
mây của nàng từng chút, Đào Diệp ngồi như kim châm, cơ hồ muốn khóc lên, “Nương
nương, van ngài đừng hù dọa nô tỳ nữa, nô tỳ không dám để ngài chải đầu...”
Thần Quang chậm rãi nâng cằm của nàng lên, gương mặt này rất đẹp rất đẹp, hơn
nữa có tiềm lực vô hạn, “Muội muội tốt, ngươi nguyện ý làm nô tỳ cả đời sao?”
“Nô tỳ...”
“Chẳng lẽ ngươi không muốn làm Thái Tử Phi?”
Lời vừa nói ra, Đào Diệp sợ đến cả người run run, lập tức quỳ xuống đất, “Nương
bnương tha mạng, nô tỳ không dám.”
Nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, Thần Quang enói từng chữ từng chữ, “Ta muốn ngươi dám,
ngươi phải dám!”
“...”
“Ngươi là người của ta đây, có đúng hay không?”
“...” Đào Diệp gật đầu một cái.
“Thái tử điện hạ sủng bái Diệu Đảm như vậy, ngươi nói một khi nàng ngồi lên vị
trí Thái Tử Phi, trong cung có thể có đường sống cho chúng ta?”
“...” Đào Diệp lắc đầu một cái.
Nữ nhân cuối cùng vẫn sợ cô độc quãng đời cuối cùng, may là Đào Diệp cũng biết
tương lai không lâu, nàng phải cạnh tranh với nữ tử xinh đẹp. Cũng không có ai
tự tin độc hưởng thánh ân, duy nhất có thể làm chính là cầu một đứa con, vận
khí tốt có thể tuổi già không lo.
Nếu nhất định làm nữ nhân của điện hạ, nàng cũng hi vọng có một hài tử, nhưng
biết mình hèn yếu căn bản cũng không có bất kỳ năng lực tự vệ, cho nên cam tâm
tình nguyện phụ thuộc trắc phi nương nương.
Triêu Mặc thản nhiên ngưng mắt nhìn từng cọng cây ngọn cỏ đông cung, trong bố
cục đó hắn đã đánh một cuộc, đánh cuộc La Trường Khanh đến tột cùng có bao
nhiêu nhu tình?
Thân là nam nhân, không thể nào không phát hiện ánh mắt nhìn lén Quang nhi của
La Trường Khanh, một khắc bị buộc đánh chửi Quang nhi ở La phủ, Triêu Mặc đã
hiểu. Đây không phải là La Trường Khanh đần, mà là hắn đang bị tình cảm nào đó
khó có thể hé răng khống chế.
Triêu Mặc lôi kéo tay Quang nhi từng bước từng bước đi lên Đỗ Quyên tự, nữ nhân
thông minh này đang tín nhiệm hắn, nhưng hắn lại không còn kịp quý trọng, tình
thế không cho phép nghĩ quá nhiều, giờ khắc này mềm lòng, tương lai sẽ sống
chết khó liệu.
Vứt bỏ tình yêu, là lớp mỗi một đế vương phải chọc. Hắn dùng những lời này
không ngừng báo cho mình, thanh trừ cảm giác phức tạp sâu trong nội tâm với
Quang nhi.
Mỹ nhân có vô số, giang sơn chỉ có một. Hắn đi, Quang nhi còn ngây ngốc ngồi ở
chỗ đó giữ cửa cho trượng phu và tình nhân.
Hắn cho là nàng sẽ chết trong hỗn loạn đó, như vậy cũng tốt, cũng k