
Lão phu nhân quyết định nên chấm dứt cuộc bái phỏng hôm nay, thân tín duy nhất bên mình là Minh Thúy cũng đã cho lui ra ngoài để nói cho nàng lời truyền đạt của tông chủ :
- “Nếu người không thể quyết định nên xin Hoàng Thượng ban thưởng điều gì, như vậy người hãy thỉnh Hoàng Thượng cho người một hài tử. Đây là mong muốn hợp tình hợp lí nhất đối với Hoàng Thượng, hơn nữa chuyện này người vốn sẽ làm được!”.
Minh Ân Hoa kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thẳng Minh lão phu nhân.
Hài tử?!
Nàng nên đem nguyện vọng sinh con trai mà thượng lên sao?
Minh lão phu nhân gật đầu:
- “Đừng tưởng rằng Hoàng Thượng ban nguyện vọng tốt như vậy mà không đòi hỏi gì. Mong muốn quá nhỏ sẽ khiến Hoàng Thượng xem thường người, cho rằng người tầm thường; Còn muốn quá lớn chính là tự rước lấy nhục vì Hoàng Thượng sẽ càng khinh thường. Người còn rất trẻ, nhiều khi không thể hiểu hết mọi chuyện.. Dù sao, vì Minh gia cũng là vì người, người phải hạ sinh một hài nhi”.
Minh Ân Hoa cúi đầu, không nói.
-”Ba năm nữa, nếu người không thể làm cho Hoàng Thượng đồng ý cho người sinh hạ một hài tử, chúng ta sẽ cho một vị tiểu thư nữa tiến cung”. Không nhìn Minh Ân Hoa trầm mặc, Minh lão phu nhân tiếp tục nói: “Vốn lý gia tộc cho rằng nên thừa dịp Hoàng Thượng tuyển tân phi đem Tình Tương đưa vào. Người cũng biết, Tình Tương là đại nữ tử thứ bảy của Minh gia ta, là một tiểu thư tài mạo đều nổi bật, thêm vào đó lại có vài phần thần thái nhanh nhạy của Ân Nhã. Bất quá bá phụ người vẫn cho người thời hạn ba năm. Người nhớ kĩ đó!”.
Tình Tương chỉ nhỏ hơn nàng hai tuổi, là chất nữ của nàng, là trưởng tôn nữ của đại bá phụ đồng thời cũng là đương kim thiên kim tiểu thư
của Lại Bộ Thượng Thư, mười bốn tuổi tài danh đã lan xa trong nước đồng
thời cũng được không ít thiếu gia phong tặng danh hiệu đệ nhất trong
thất đại mĩ nữ kinh thành.
- “Được rồi, ta đi đây, người tự giải quyết cho tốt, nhớ rõ là hành sự phải cẩn thận, đừng chủ động gây chuyện, nếu có vấn đề gì thì người trong nhà sẽ che chở“.
Lẳng lặng tiễn bước Minh lão phu nhân, nàng không hề nói thêm điều
gì. Nàng vẫn đang đắm chìm trong suy tư của mình, Minh lão phu nhân cho
rằng nàng chịu đả kích quá mức nên đang lo sợ thất thố. Bà vẫn luôn nghĩ Ân Hoa vốn là người không có nhiều tâm cơ, cảm xúc biểu hiện ra như vậy cũng là lẽ thường, nên không để ở trong lòng.
Minh Ân Hoa đứng ở cửa phòng khách như nhìn theo bóng dáng Minh lão
phu nhân, nhưng kì thật vẫn là đang chìm trong suy nghĩ của mình, nhất
thời không thoát ra được.
Minh Thúy lo lắng chạy đến bên cạnh nàng,nàng thấy chủ tử hồi lâu không thấy hoàn hồn bèn mở miệng thấp giọng gọi:
- “Nương nương…”
- “Hả? Chuyện gì?”. Minh Ân Hoa quay đầu nhìn về phía Minh Thúy.
- “Liễu trợ giáo hôm qua đã được phóng xuất, hôm nay cả một ngày đều ở trong thư phòng dạy Tam hoàng tử, Tứ công chúa đọc sách, nương nương có muốn đi xem không?”
Minh Ân Hoa nhắm mắt thở dài một hơi, trong lòng vô cùng buồn chán lại chỉ có thể nhẫn nại, nói nhỏ:
- “Ta sẽ đi qua xem bây giờ đây. Thừa dịp lúc này ngươi đem ghi chép về các vị phóng khách đã cầu kiến sửa sang một chút, ngày mai ta muốn xem.“
- “Vâng !”
Hậu cung mọi người biết Minh Hạ Cung không gây chuyện cũng là sợ có điều phiền phức.
Mọi người đều cảm thấy nàng xuất thân danh môn, nay thân là chính thê thứ nhất của hoàng đế nhưng Minh Ân Hoa hoàn toàn không phù hợp với
thân phận và cử chỉ của nàng; không có khí phái của Minh gia lại càng
không hay tỏ rõ sự uy nghiêm nên có của một cung phi. Lại nói đến sự
kiện vài ngày trước Trương phi gây náo loạn tại hậu viện.Tuy rằng ai
cũng biết Trương sườn phi ở hậu cung cực kì hoành hành nhưng nếu gặp
phải lời nói của Vịnh Đông Cung hoặc Kim Thu Cung thì vẫn phải có lễ một phen, cũng giống như Minh Hạ Cung trong suốt hai năm nay đều luôn
nhường nhịn cho xong. Tuy rằng không đề cập tới thân phận Đế phi cao quý của nàng, chỉ riêng thân phận thiên kim chính hệ của Minh gia cũng
không thể để người khác dễ dàng bôi nhọ, thế nhưng quả thật Minh Hạ Cung là người không khiến kẻ khác phải e sợ nhiều.
Nhận ra được điều đó,sau khi Liễu Lệ Trì vừa tiến vào Minh Hạ cung
được vài ngày, lại phát hiện ra Minh Hạ cung không lập quy củ đối với
nàng , cũng chưa có ra oai phủ đầu, thậm chí không hề câu nệ với
nàng,nên Liễu Lệ Trì luôn làm theo ý mình. Bình thường không thấy bóng
người là chuyện thường, hôm trước vì mạo phạm thiên nhan nên đã bị tống
giam, sau mười ngày được thả không lập tức đến bái kiến chủ tử mà lại
chạy thẳng đến thư phòng tiếp tục quản công việc đọc sách của hoàng tử
và hoàng nữ, hành vi này thật sự không coi Minh Hạ Cung vào trong mắt.
Dường như nàng ta ỷ vào việc mình là người thân cận của Vịnh Đông
Cung, đồng thời cho rằng Minh Hạ cung không dám đối đầu với nàng. Nàng
vốn cũng không phải là loại người thích đi gây loạn, cũng biết rõ cẩn
thận là tất yếu, nhưng từ sau khi nàng thật sự yêu đế vương Thiên
Triệt, đã không thể tự chủ được nổi lên hận ý với cái danh nghĩa thê tử
của hoàng đế,nên luôn nảy sinh oán giận trong lòng, vì thế đã khô