
lo lắng cứ chạy tán loạn trong
lục phủ ngũ tạng kia là gì, hắn chỉ biết là nhất định nàng không thể xảy ra chuyện gì.
Hắn tâm hoảng ý loạn, không để ý đến đau đớn kịch liệt nơi bắp chân,
vội vàng chạy tới đường cái đông đúc, lo lắng tìm kiếm bóng dáng của
nàng.
**********
Thiên Thiên chốc chốc lại đá mấy hòn đá nhỏ dưới chân, bước đi dưới một biển cây ngô đồng vàng ươm.
Cách đó không xa có người đang thá diều, nam nam nữ nữ mặc y phục rực rỡ vui vẻ ca hát, còn có tiếng tiểu đồng đàng cười ha ha đùa giỡn.
Như bọn họ cũng là một loại hạnh phúc sao?
Nàng trước kia, chưa từng nghĩ tới cùng một ai đó làm chuyện gì, sẽ có quan hệ gì với việc hạnh phúc.
Ở trong tiếng A Lý Bất Đạt, “Hạnh phúc” là “Thanh tích điểu”. cũng
là tên một loài chim nhỏ có màu xanh, tiếng kêu của nó uyển chuyển trong mây, dù ở thảo nguyên rộng lớn hay sa mạc đều có thể nghe thấy, hơn nữa chỉ cần nghe thấy tiếng kêu của nó, nhìn thấy bộ lông xinh đẹp của nó,
cho dù người có sầu khổ bao nhiêu cũng sẽ không kìm được mà bắt đầu hát
ca vui vẻ theo.
Chẳng qua là “Thanh tích điểu” rất hiếm khi xuất hiện, không phải ai
cũng có thể nhìn thấy, nhưng mà theo lời của những người già, chỉ cần cả đời một lần gặp được “Thanh tích điểu”. sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được tiếng kêu cùng với hình dáng tuyệt vời của nó, cũng sẽ vĩnh viễn
không cảm thấy ưu thương nữa.
Nàng chưa từng gặp “Thanh tích điều” bao giờ.
Nhưng mà nàng cũng không cho là cuộc sống của nàng không vui vẻ,
không hài lòng, cho nên có gặp qua “Thanh tích điểu” hay không cũng
không quan trọng như vậy.
Nhưng bây giờ nàng lại rất mong nhìn thấy “Thanh tích điểu trong
truyền thuyết kia, ,thật muốn nghe tiếng hót của nó, có lẽ như vậy, ưu
thương chất chứa trong ngực nàng sẽ biến mất.
“Ta sao lại cảm thấy thương tâm chứ? Không phải chỉ là nghe mấy câu
không xuôi tai sao, coi mình như đứa ngốc vậy? Trước kia cũng đâu phải
chưa có.” Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trờ mênh mông vô tận xanh thẳm,
“Không việc gì phải tức giận, không phải sao? Không phải là tên khốn
kiếp sao?”
Bầu trời ở đây trải rộng về phía Tây Bắc, sẽ hòa cùng với bầu trời
của A Lý Bất Đạt, nhưng kinh thành chính lf kinht hành, vĩnh viễn không
phải là A Lý Bất Đạt, giờ phút này, nỗi nhớ quê hương chưa từng xuất
hiện qua bỗng tràn ngập trong tim nàng, hốc mắt nàng ẩm ướt, nóng rực,
làm sao cũng không kìm được.
Đều là tại cái tên ghê tởm, chẳng ra làm sao, thích cười lại hay tức giận kia làm hại!
Nàng cố gắng chấn chỉnh tinh thần, tức giận nói nhỏ, “Đừng tưởng nói
mấy lời đó thì sẽ khiến ta sống khổ sở lâu được, ta càng muốn tìm niềm
vui cho chính mình, càng muốn làm cho mình sống vui vẻ, ta muốn đem
người với mấy câu nói thối tha kia ném hết xuống sông, chết sống cũng
không nhớ tới nữa!”
Coi nàng chẳng khác nào đứa ngốc, còn hại nàng nhất thời cho rằng hắn có ý tứ với nàng… Thật đúng là gặp quỷ.
Nếu như nàng còn nghĩ đến chuyện này nữa, nàng sẽ là đầu heo chuyển thế, ngỗng ngố đầu thai!
Cho nên, bây giờ nàng phải đi làm chuyện đại sự oanh oanh liệt liệt
mà nàng vẫn muốn làm mà không có cơ hội kia, cho cái miệng thúi kia
nghẹn chết đi….
Nàng thề! Nhất định phải ăn sạch toàn bộ đồ ăn ngon của kinh sư, một miếng cũng không bỏ lại cho hắn!
Gió thu thổi tung mây, trăng non vụng trộm dâng lên cao
Hoàng cung về đêm nổi lên sắc hồng từ những chiếc đèn cung đình, chiếu rọi lên sự rực rỡ phong hoa thịnh thế.
Tìm suốt từ sau ngọ cho đến hoàng hôn rồi tới đêm, thủy chung vẫn
không thấy người, Khổng Ất Nhân ủ rũ , tập tễnh tập tênh bước vào hoàng
thành.
“Nhị Hoàng tử, ngài bị thương!” Thị vệ Hoàng thành vừa thấy vẻ mặt
hắn thê thảm giống như vừa bị mười mấy người quần ẩu xong, hoảng hốt kêu to.
“Nô tài đỡ ngài!” Một tên thị vệ khác không nói hai lời vươn tay ôm
ngang lấy hắn khiêng lên vai,, “Ngư y! Ngự y… Người đâu! Nhị hoàng tử
lại bị thương….”
Nhất thời cả Hoàng thành giống như ong vỡ tổ, mọi người giống như mắc chứng co giật bắt đầu hô to gọi nhỏ.
“Người đâu a! Nhị Hoàng tử lại bị thương!”
“Ai da! Nhị Hoàng tử lại trọng thương rồi!”
“Cái gì?! Nhị Hoàng tử trọng thương hấp hối rồi!”
“Ông trời của ta ơi! Nhị Hoàng tử trọng thương không thể chữa trị?!”
“Mẹ của ta ơi, Nhị Hoàng tử trọng thương mà còn vì nước quên mình!”
Cuối cùng là một đám cung nữ kêu khóc om sòm.
“Ô ô ô… Nhị Hoàng tử nha, ngài chết ô mà không ô giao phó ô, gà ô vịt ô cá ô cá ô biết cúng loại nào?”
Vừa đói lại vừa mệt, vừa lo lắng lại đau lòng, Khổng Ất Nhân bị tên
thị vệ vừa thô lỗ vừa hấp tấp kia vác đi, lúc hắn chạy đi trên dưới dạ
dày cũng sắp lộn ngược, thiếu chút nữa nôn ra.
Cộng thêm nghe được mấy tiếng gào khóc kêu cha gọi mẹ kia, giống như
hắn đã hồn bay về phương xa, thi thể đã chờ bị đưa vào phong tồn trong
hoàng lăng để cho vạn dân chiêm ngưỡng vậy.
Hắn giận đến mức sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cố gắng chống cự đầu váng
mắt hoa, tức giận lại suy yếu hô một tiếng: “Ngươi, các ngươi, cái đám
ngu ngốc này…”
Nhưng mà mọi người đang bối rối đến loạn hừng hực, căn bản chẳng có ai chú ý đến thanh âm củ