
Lòng bàn tay nàng lặng lẽ đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không tự kiềm chế được mà ngẩng cao, ngưng thở.
Nàng biết, hắn nhất định là muốn hôn nàng, bởi vì a cha cùng a ma của nàng mỗi khi hôn đồi phương, đều là lãng mạn nhìn nhau đầy thi vị như
vậy.
Còn có hắn lúc nãy cũng đã nói muốn nếm thử môi của nàng là ngọt hay là mềm một chút…
“Ta là thật sự thật sự rất nghiêm túc.”
Hắn ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã phiếm hồng của nàng, hô hấp không tự chủ có chút rối loạn, thanh âm càng thấp hơn.
Dáng vẻ đỏ mặt của nàng…rất ngọt, rất mê người.
“Nghiêm túc với cái gì?” Tim của nàng đập càng thêm cuồng loạn.
Thật là, chuyện sao lại chuyển đến nước này? Bọn họ không phải ai
nhìn ai cũng không vừa mắt sao…. Nhưng mà rốt cuộc là hắn có muốn hôn
nàng không vậy?
Bị hắn hôn, có giống như lời của a ma sao, sẽ có cảm giác như sét đánh cùng với trăm hoa vây quanh sao?
Khổng Ất Nhân thiếu chút nữa mà kích động nói phải, nhưng mà trong
lúc điện quang thạch hỏa liếc thấy gương mặt khó nén được thẹn thùng của nàng, không khỏi giật mình cả kinh.
Hắn không phải là bị quỷ ám rồi, cứ như vậy mà thích một cô gái chứ?
Nhất là Thiên Thiên, công chúa của A Lý Bất Đạt, cùng có một thân phận tôn quý người thường không thể chạm vào giống như hắn….
Hắn hít một hơi lạnh.
Không thể nào! Hắn chẳng phải thích nam nhân hảo sảng lỗi lạc, không thích nữ nhân mắc cỡ thẹn thùng lại hay khóc sao?
Hắn nói hắn ước gì càng bình thường càng tốt, còn kém nước vứt bỏ cái mũ miện hoàng tủ bằng vàng quý giá nặng nề này, cho nên hắn sớm đã tính hết cả, tương lai sẽ gắn bó với một người bình thường, thật vui vẻ kết
bạn lưu lạc thiên nhai, chu du khắp thiên hạ.
Cho nên tổng hợp lại đủ thứ, hắn căn bản không thể động tâm với nàng
được, cũng sẽ không động tâm với nàng, càng không có vấn đề nghiêm túc
hay thiếu nghiêm túc với nàng.
“Khoai lang.” Hắn cứng rắn dừng lại, ngồi thẳng người, nhe răng cười
một tiếng với nàng, “Khiến cho ta cảm thấy một loại hạnh phúc chưa từng
có từ trước tới này. Cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta sẽ không có
cách nào thưởng thức được mùi vị ấm áp tuyệt với như vậy.”
Thiên Thiên nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi nói ai?”
“Khoai lang a.” Hắn cố tỏ ra vô tội diễn lại.
Một cảm giác như gặp phải sự trêu chọc vũ nhục cùng với thất vọng
đồng thời nhói lên phá vỡ lồng ngực Thiên Thiên , không biết nên nói là
tức giận, xấu hổ hay là ưu thương đang xâm chiếm nàng.
Thì ra từ đầu tới cuối đều là nàng nằm mơ giữa ban ngày!
Sự ôn nhu nơi đáy mắt hắn cùng cảm động đều là giả, hết thảy chẳng
qua là do khói bếp ghê tởm nhuộm ra mà thôi, khiến nàng lâm tưởng hắn
đang thâm tình chân thành nhìn mình, còn xấu hổ mà cảm động nữa chứ.
Nói nửa ngày, hắn chỉ là cảm động vì một củ khoai, mà không phải vì nàng?
Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, liều chết tự nói với mình cái này
cũng chẳng có gì to tát, nàng vốn cũng đâu có ý định cùng nam nhân tuấn
mỹ chẳng khác nào chim công này có cái gì.
Lời của hắn, thái độ của hắn, ánh mắt của hắn hoàn toàn không thể tổn thương nàng được, A Lý Thiên Thiên nàng không thể giành nam nhân với
một của khoai được, đánh cuộc một hơi!
Chẳng qua nàng bỗng mất cảm giác thèm ăn, một nửa củ khoai nướng
trong tay đã nguội, tựa như sau khi tất cả sự vui sướng đã biến mất, lửa đốt hết xong chỉ còn lại rét lạnh cô đơn….
Thời gian vui sướng nhất ngày hôm nay đã qua.
Thiên Thiên đột nhiên đứng lên, trang sức bằng bạc khéo léo trên người leng keng vang lên theo không dứt.
Khổng Ất Nhân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Thế nào?”
“Ta quên hôm nay phải đến Dịch quán thăm đám võ sĩ và thị nữ.” Nàng
vẻ mặt đạm bạc mở miệng, “Cám ơn ngươi đã theo ta mấy ngày hôm nay, cứ
vậy thôi.”
“Từ từ!” Vẻ mặt hắn kinh ngạc, trực giác túm lấy khuỷu tay nàng, “Ở
đây ngươi không quen ai, làm sao biết Dịch quán đi thế nào? Ta dẫn ngươi đi…”
“Không cần.” Nàng dùng sức thoát khỏi bàn tay của hắn, trên nụ cười thoáng qua sự tức giận. “Ta biết đường.”
“Thiên Thiên!” Hắn nóng lòng hô to.
Nàng bước về phía cửa phòng chạm hoa, hai tay dùng sức đẩy cửa ra.
“Thiên Thiên! Thiên Thiên, ngươi chờ ta một chút!” Khổng Ất Nhân vội
vàng ném chăn gấm ra, cuống cuồng muốn đuổi theo, nhưng nhất thời lại
quên mất chiếc lò đồng ở giữa đường, nhất thời bị vấp một cái, mấy miếng than vụn nóng bỏng bắn ra dính lên bắp chân của hắn.
Xè một tiếng, mùi quần áo cùng với da thịt bị đốt bốc lên, hắn đau
đớn khẽ nguyền rủa một tiếng, nhưng vẫn nhịn đau hất than nóng ra, khập
khiễng khập khiễng đuổi theo.
Chết thật, nàng đến cùng là làm sao? Khoai lang nướng xong xuôi rồi
không ăn, phòng ấm áp thì không ngồi, đột nhiên muốn đi Dịch quán, vạn
nhất lạc đường hay gặp kẻ xấu ở trên đường thì làm sao bây giờ?
Thật ra trong lòng hắn cũng hiểu là lời nói của mình vừa rồi tổn
thương, kích thích nàng, mặc dù không biết tại sao nàng lại phản ứng
mạnh như vậy, nhưng mà nếu như dưới cơn nóng giận nàng lại đi làm chuyện gì nguy hiểm, vậy trái tim hắn… trái tim hắn đời này làm sao có thể dễ
chịu hơn được?
Hắn không dám suy nghĩ sâu xa xem nỗi