
anh một cái.
Đúng vậy, theo tình hình chung, cô không thấy anh có lỗi, nhưng trong lòng lại trách anh….
“Lương…tiểu thư, cô ấy thế nào?”
“Cô ấy sẽ sống rất tốt.”
Thẩm Tâm Duy nghĩ tới Lương Nguyệt Lăng, vẫn có phần áy náy.
Giang Thiếu Thành lại ôm cô chặt hơn, cằm để trên đỉnh đầu cô, “Tiểu Duy, chuyện đó không liên quan tới em. Tính tình của Lương Nguyệt Lăng với anh không hợp nhau, coi như không có em mà hai bọn anh nhận ra nhau, anh và cô ấy cũng không đi tới cuối cùng…. Em không nợ cô ấy cái gì, không cần phải cảm thấy có lỗi.”
“Mà em lúc đấy…. em biết anh nhận lầm người, mà em vẫn ích kỉ…. không nói cho anh biết.” Thẩm Tâm Duy cắn môi, đó là chuyện khó chịu nhất của cô.
“Nếu như có lỗi, đó cũng là lỗi của anh, là anh trêu chọc em trước, khi đó em cũng không biết….” Anh hôn lên tóc cô, anh biết rõ, là anh đi tìm cô trước, làm cô rối loạn, sau đó ép cô vào đường lùi….
Cô đã định rời đi, không, không nên nói là rời đi, mà là buông tha.
Lúc anh nói anh đã có ước hẹn với một người phụ nữ khác, cô đã định từ bỏ tình cảm của mình. Cô tôn trọng tình yêu bản thân, cũng tôn trọng tình cảm của người khác, cho dù thích anh đi nữa, cũng không thể muốn anh biết tình cảm của mình vì anh đang đợi một người khác. Có rất nhiều người cũng thích anh, hành động của họ đều muốn cho anh biết, chỉ mong anh dáp lại, nhưng cô không thế. Từ đầu tới cuối, cô không làm phiền anh chút nào, luôn yên lặng như thế… hơn nữa làm nhiều chuyện như vậy, cũng không định cho anh biết, hơn nữa thấy anh (ddlqd)đang đợi người khác thì lựa chọn từ bỏ.
Là anh, tự mình đi tìm cô. Hành động của anh lúc đó với cô, là không thể chống lại được.
Trên đời này, nào có sai lầm chỉ vì một người mà tới!
Cô nghẹn ngào, “Em… cảm thấy em rất may mắn.”
“Anh cũng thấy mình rất may mắn.” Bất kể trời xui đất khiến thế nào,cảm tạ vì gặp được đối phương, cảm ơn có một cô gái như vậy yêu anh.
Mà yêu cô, khiến anh vui vẻ và hạnh phúc hơn nhiều, may mắn dường nào, yêu người của chính mình, cũng là mình yêu người.
Thẩm Tâm Duy cùng Giang Thiếu Thành trở về nhà họ Giang, vì hai ông bà
Giang trở về. Thẩm Tâm Duy đoán sẽ là cảnh người một nhà gặp nhau rơi
nước mắt nói với nhau những câu tình cảm, nhưng tình hình thật là Giang
Thiếu Thành bị bố Giang kéo vào thư phòng, mà Thẩm Tâm Duy run sợ ngồi
với mẹ Giang ở phòng khách.
Cho dù Thẩm Tâm Duy có ngu dốt đi nữa, cũng biết rõ, hai người lớn tuổi
biết gì, hơn nữa còn khó chịu với hai vợ chồng cô. Thẩm Tâm Duy nắm hai
tay lại, không chắc, cô lo cho Giang Thiếu Thành, sợ anh gặp chuyện
không may. Giờ Giang Thiếu Thành bị thương, bố Giang sẽ không phạt anh
cái gì, dù bố Giang nghiêm khắc, cũng không có thái độ xấu với con trai
mình.
“Không phải lo lắng đâu.” Mẹ Giang nhìn cô, “Nhà họ Giang chúng ta đã để con bị uất ức rồi.”
Thẩm Tâm Duy lắc đầu hết sức, nhưng mẹ Giang chỉ cười, hình như không
quan tâm với điều đó. Hơn nữa mẹ Giang muốn thay đổi sự chú ý của Thẩm
Tâm Duy, chủ động nói tới tình hình hiện nay của Giang Ngữ Vi, bọn họ
đưa Giang Ngữ Vi ra nước ngoài. Qủa nhiên Thẩm Tâm Duy thấy tò mò ngay,
mẹ Giang giải thích là Giang Ngữ Vi muốn ra nước ngoài học tập thêm. Mẹ
Giang không nói ra chân tướng, Giang Ngữ Vi làm quá nhiều chuyện sai
lầm. Nhà họ Giang có thể nuôi Giang Ngữ Vi, vì bố cô đã cứu Giang Thiếu
Thành, nhưng bây giờ Giang Ngữ Vi lại gây ảnh hưởng tới cuộc sống của
Giang Thiếu Thành, như vậy cũng bớt đi sự biết ơn cảm kích của mình,
huống chi họ vẫn đối tốt với Giang Ngữ Vi, căn bản vì Giang Thiếu
Thành….
Mẹ Giang nhìn đứa con dâu này, không định nói ra chân tướng, hôm nay sợ
rằng con trai của bà sẽ bị ông lão hành hạ thảm hại thế nào. Trong quá
trình đi du lịch của hai ông bà, bố Giang cũng phát hiện có gì không
đúng, nhưng lúc đó đã không còn cách nào ngăn cản hành động của Giang
Thiếu Thành. Chỉ có thể làm ngơ, không biết gì về việc làm của con trai
mình, giả vờ tiếp tục đi du lịch. Giờ họ trở lại, những chuyện Giang
Thiếu Thành làm đã qua một thời gian, những người ban đầu Giang Thiếu
Thành đã đắc tội giờ không chịu để yên, hôm nay bố Giang trở về thu dọn
cục diện rối rắm kia…. Hơn nữa vì Thẩm Tâm Duy là nguyên nhân, cô con
dâu này cũng đã oán trách Giang Thiếu Thành.
Như vậy…. con trai đã bị trừng phạt rồi, toàn bộ oan ức của Thẩm Tâm Duy cũng sẽ tiêu tán đi.
Thẩm Tâm Duy nói chuyện với mẹ Giang, nghe mẹ chồng nói tới chuyến du
lịch nước ngoài vừa rồi, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, căng thẳng trong
lòng cô cũng từ từ tan biến. Cảm xúc cũng thoải mái hơn, cho đến khi
Giang Thiếu Thành đi ra từ thư phòng.........
Thẩm Tâm Duy thực sự sợ hết hồn, thậm chí không để ý tới bố mẹ chồng mà
đi tới ngay chỗ Giang Thiếu Thành. Anh bị thương nghiêm trọng như thế
rồi, bố Giang lại thực hiện gia pháp, hành hạ anh thảm như thế....
Vành mắt Thẩm Tâm Duy hồng hồng, nhìn về phía Giang Thiếu Thành, không
nhịn được mà rơi lệ. Giang Thiếu Thành nhanh chóng vươn tay, lau đi nước mắt của cô, dường như đang an ủi, mong cô đừng khóc nữa.
Thẩm Tâm Duy cũng không nhìn Gianh Thiế