Duck hunt
Hôn Nhân Đã Qua

Hôn Nhân Đã Qua

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323943

Bình chọn: 7.5.00/10/394 lượt.

e dè.

Hứa Minh Chương đột nhiên cảm thấy không thể hiểu nồi,

có thể nói anh rất hiểu cô, ít nhất là Thời Tiêu của trước đây. Cô rất nhát

gan, lúc đuối lý chẳng bao giờ dám hùng hồn như thế cả. Nhưng tính cô cũng khá

nóng nảy, nếu bị chọc giận hoặc ấm ức quá, cô sẽ nổi đóa lên.

Ngoài chuyện chia tay ra, hai người chỉ i cọ có một

lần duy nhất, chính là lần cô nổi đóa lên. Lần ấy Hứa Minh Chương đang học năm

thứ tư, chuẩn bị tốt nghiệp nên rất bận rộn, chẳng còn thời gian dành cho bạn

gái nữa. Thực ra cũng bởi vì muốn ở lại đại học A để học thạc sĩ nên anh đã đi

khắp nơi tìm kiếm tài liệu, bận tối tăm mặt mũi. Sau khi xong việc, anh và Lục

Nghiêm định ra ngoài ăn mừng, liền gọi Thời Tiêu đi cùng, nào ngờ gọi điện

thoại mãi mà không có ai bắt máy, bạn kí túc của Thời Tiêu cũng không biết cô

đi đâu, nói là đi từ tối qua vẫn chưa thấy về.

Hứa Minh Chương lo sốt vó, ngoài chỗ anh ra, cô còn có

thể đi đâu được? Lại không phải là kỳ nghỉ, đâu thể về nhà? Thế là anh bỏ luôn

cả ăn, đi khắp nơi trong trường để tìm cô nhưng tìm bảy tám lượt mà không thấy

bóng dáng cô đâu, đành phải ngồi ở cổng ký túc chờ cô về.

Hôm ấy là một ngày lạnh nhất của mùa đông, lúc Hứa

Minh Chương tưởng rằng mình chuẩn bị chết cóng thì Thời Tiêu trở về. Anh nổi

đóa lên, không thể kiềm chế được liền chộp lấy cô mà gào lên: “Thời Tiêu, em có

tim không hả? Không nghe điện thoại cũng không chịu gọi lại, rốt cuộc em muốn

thế nào? Muốn thế nào hả?”. Đêm đó tình cờ đèn đường bị hỏng, khiến anh chẳng

thể nhận ra vẻ bơ phờ trên gương mặt cô. Thời Tiêu lúc ấy yếu ớt nói: “Hứa Minh

Chương, anh đừng có gây sự vô cớ nữa!”

Anh tức quá liền buột miệng nói: “Nếu đã như vậy thì

tôi đi, cô tìm thằng nào không gây sự mà yêu!”. Lúc ấy anh tức phát điên lên,

về nhà rồi mà càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng điên, suốt ba ngày liền không

gọi điện cho Thời Tiêu, cũng không đi tìm cô. Đến ngày thứ tư, anh thật sự

không chịu nổi, tài liệu ôn thi thạc sĩ cũng không thể xem nổi nữa, đi qua đi

lại trong phòng, dáng vẻ cực kỳ sốt ruột.

Lục Nghiêm thấy vậy liền thở dài: “Nếu đã không yên

lòng thì mau đi tìm người ta đi!”

- Không đi!

Hứa Minh Chương cứng đầu nói.

Nhưng ngày thứ tư, thứ năm, thứ sáu, vẫn chẳng thấy

bóng dáng Thời Tiêu đâu. Hứa Minh Chương đột nhiên phát hiện, cơn giận giữ

trong lòng đã tan biến, chỉ còn lại nỗi nhớ. Anh nhớ cô, nhớ đến mức thắt ruột

gan. Cái sĩ diện của đàn ông nào có sánh được với nỗi nhớ nhung này?

Hứa Minh Chương đành phải xuống nước đi tìm Thời Tiêu.

Trên đường điQuyên Tử mới biết hôm ấy Thời Tiêu đi tìm Quyên Tử, đúng lúc bạn

cùng kí túc của Quyên Tử bị viêm loét dạ dày, vội vàng đưa cô ấy đi bệnh viện,

chẳng may đánh rơi điện thoại. Cô bạn kia phải làm phẫu thuật ngay, nhà lại ở

nơi khác nên bọn họ phải thay phiên nhau chăm sóc, cho đến tận tối hôm thứ hai,

mẹ cô ấy mới đến bệnh viện, bọn họ mới được về.

Hứa Minh Chương nghe xong liền thừ người ra, làm sao

anh biết được lại có những chuyện này, chỉ ước lúc đó có thể đánh chết mình

ngay lập tức. Anh gọi điện mà cô không nghe, nhắn tin cũng chẳng thấy tăm hơi,

chạy đến trước cổng ký túc của cô nhờ bạn cùng phòng chuyển lời cô cũng không

buồn bận tâm.

Hứa Minh Chương đành phải đứng ngây ra ở bên ngoài cả

ngày trời, cuối cùng, đúng lúc tưởng rằng mình sắp chết đói, chết cóng thì Thời

Tiêu mới chịu xuất hiện. Từ đấy về sau anh mới hiểu, đừng thấy Thời Tiêu trông

dễ bắt nạt, lúc cô cáu thật rồi thì nhẫn tâm chẳng ai bằng.

Chỉ có điều, lúc này cô dựa vào đâu mà hùng hồn phản

bác lại anh? Là cô sai trước tiên, chẳng phải thế sao? Hay là bản thân anh đã

hiểu lầm cô?

Hứa Minh Chương bỗng nhớ lại lời Lục Nghiêm: “Minh

Chương, có lẽ có nhiều chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài của nó!”

Tâm trạng Hứa Minh Chương chợt dịu xuống: “Bốn năm

trước…”

Vừa nói đến đây thì cánh cửa nhà kính mở ra, Hồ Đình

Đình bê một khay nước vào, hoài nghi nhìn hai người:

- Sao sắc mặt khó coi thế? Không phải nhân lúc em ra

ngoài để cãi nhau đấy chứ?

Thời Tiêu khẽ cúi đầu: “Làm gì có chuyện đấy, tôi và

Hứa tiền bối không thân nhau lắm, làm gì có chuyện cãi cọ!”

Những đường gân xanh trên trán Hứa Minh Chương giật

giật. Hồ Đình Đình bật cười, đưa cốc sữa trên khay cho cô: “Không phải em không

cho chị uống cà phê mà là anh Diệp Trì không cho chị uống. Nếu chị có bất mãn

thì cứ gặp anh ấy!”

Thời Tiêu đón lấy ly sữa, dòng sữa ấm áp đi vào cổ họng,

xoa dịu trái tim nhức nhối của cô. Cô cảm ơn rồi khẽ gật đầu chào hai người, đi

ra khỏi vườn hoa

Hứa Minh Chương bê cốc cà phê nóng trong tay. Hơi ấm

từ ly cà phê không thể sưởi ấm cho anh, anh vẫn cảm thấy cái lạnh tê tái tỏa ra

từ trong tim.

Thời Tiêu đi vào trong phòng, cơn buồn ngủ lại ập đến.

Cô ngáp một cái, rồi cái nữa. Diệp Trì lắc đầu, bỏ bộ bài trong tay xuống, lại

gần bế bổng cô lên gác.

Cả phòng im bặt, Phong Cẩm Thành lén liếc nhìn Phong

Cẩm Phong, cô nàng cũng đang đứng ngẩn người trước cầu thang, không biết là

nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt thật u ám.

Tả Hồng thở dài: “Lần này Diệp Trì sa lầy