
uộc phải từ bỏ tình yêu của mình.
Lúc ấy cô thật sự nghĩ cả đời này mình sẽ là người của
Hứa Minh Chương rồi, là bạn gái, là vợ của anh, là mẹ của những đứa con của họ,
nhưng trong tình cảnh ấy, cô buộc phải chia tay anh, phải cắt đứt hoàn toàn,
cũng chính vì người phụ nữ này.
Lúc này đây, bà ta vẫn mang cái mặt nạ kiêu ngạo của
mình đến, ưỡn thẳng lưng, cố ý nói thật nhẹ nhàng, có phần hơi cứng nhắc: “Thời
Tiêu, bốn năm trước là tôi sai, tôi xin lỗi cô. Nhưng cô biết rõ, chuyện này
chẳng liên quan gì đến Minh Chương hết!”
Nói rồi bà ta nhìn thẳng vào mặt Thời Tiêu, ánh mắt
đầy phức tạp: “Hủy hoại nó chẳng có lợi ích gì cho cô
hết, hơn nữa tôi không tin cô chẳng còn chút tình cảm nào với Minh Chương, dù
gì
- Hồi đó…
Thời Tiêu nhếch môi đầy khinh bỉ: “Bà còn dám nhắc đến
chuyện hồi ấy với tôi ư? Cho dù bà nghe được tin gì từ đâu, hoặc Hứa Minh
Chương như thế nào, tôi đều trịnh trọng tuyên bố với bà rằng, tất cả không liên
quan gì đến tôi hết. Chuyện năm đó đã qua lâu rồi, tôi không cần thiết phải làm
thêm việc gì chứ đừng nói là hủy hoại Hứa Minh Chương. Thưa bác, không phải tất
cả mọi người đều có thể bỉ ổi như thế, ít nhất thì tôi không làm được!”
Thời Tiêu đứng phắt dậy: “Xin lỗi, tôi còn có việc
phải làm, tôi đi trước đây!”
Vẻ ôn hòa giả tạo trên mặt Lý Lệ Hoa lập tức biến mất,
bà ta đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Thời Tiêu, cô tưởng tôi vô duyên vô cớ mà
nói ra những lời này à? Giờ cô leo được vào nhà họ Diệp rồi, những chuyện này
chẳng cần cô nói đương nhiên cũng sẽ có người cho Minh Chương biết tay. Chuyện
này chẳng nhẽ cô không biết? Minh Chương bị người ta đánh gãy hai xương sườn,
phải nằm trong bệnh viện đến tận giờ vẫn chưa được ra viện. Công việc ở bên này
đã bị người ta sắp đặt chuyển đi nơi khác rồi, cô nghĩ chuyện này là trùng
hợp?”
Thời Tiêu khựng lại một chút rồi quay lại nói: “Có thể
không phải là trùng hợp. Nhưng thưa bác, chẳng lẽ bà đã quên bốn năm trước, bà
đã làm gì với bố mẹ tôi rồi à? Rất xin lỗi, tôi lực bất tòng tâm, bà cứ coi như
đây là chuyện thường tình, dù thế nào Hứa Minh Chương cũng vẫn còn có công
việc!”
Nói rồi chẳng thèm nhìn Lý Lệ Hoa, Thời Tiêu đi thẳng
ra ngoài.
Ra khỏi Starbucks, Thời Tiêu đột nhiên cảm thấy ánh
nắng hôm nay thật rạng rỡ. Đi bộ dọc theo con đường bộ hành… con đường này,
ngày nào hết giờ làm cô cũng đi qua, nhưng cô hoàn toàn chẳng để ý, hóa ra cảnh
tượng lại đẹp đến như vậy.
Ngoảnh đầu lại nhìn, Thời Tiêu không khỏi tự cười nhạo
mình, bản thân mình chẳng qua chỉ là một dân thường, người phụ nữ ấy từng suýt
nữa trở thành mẹ chồng của mình, thế mà giờ nghĩ lại, cô bỗng cảm thấy vui vui
vì cuộc đời đôi khi thật khó lường.
Một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy, cho dù có đến cầu
xin mình cũng không thể nén được ánh mắt khinh bỉ. Trong mắt bà ta, mình chỉ là
một con ến, nhưng con kiến này vô tình gặp vận may, khiến cho bà ta không thể
không có cái nhìn khác đi, thậm chí phải cầu xin một con kiến, đúng là nực
cười!
- Minh Chương…
Cái tên này khẽ lướt qua trong đầu cô, vẫn có một cảm
xúc gì đó trỗi dậy, nhưng chuyện của hai người đã qua đi thật rồi, còn Diệp
Trì…
Thời Tiêu đột nhiên cảm thấy ủ rũ, tối qua Diệp Trì về
không muộn lắm, lúc anh khe khẽ đi tắm, Thời Tiêu đã tỉnh giấc, liếc cái đồng
hồ ở trên đầu giường, kim giờ đã chỉ sang số mười hai.
Anh lên giường nhẹ nhàng ôm lấy cô, mùi rượu thoang
thoảng quyện vào mùi hương sữa tắm. Lúc anh nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ
hôn, Thời Tiêu đột nhiên cảm thấy chẳng thể hiểu nổi người đàn ông này. Những
cái cảm giác ấm áp nhẹ nhàng này lại khiến cho con người ta vấn vương đến thế.
Đàn bà luôn cảm tính và hoài niệm.
Thời Tiêu khẽ thở dài, đột nhiên điện thoại trong túi
đổ chuông. Thời Tiêu lấy ra nhìn rồi nhấn phím nghe:
- Đang ở đâu thế?
Thời Tiêu hơi ngẩn người rồi đáp: “Ở cơ quan!”
- Cơ quan?
Giọng Diệp Trì như trầm xuống, Thời Tiêu ngẩng đầu
nhìn về phía con đường đối diện, xe cộ không nhiều, đứng từ xa có thể nhìn thấy
chiếc xe của Diệp Trì đang đỗ ở bên kia đường. Thời Tiêu cắn chặt môi: “Em ở
vỉa hè đối diện!”
Diệp Trì kéo cửa xe xuống, nói vọng sang: “Đứng yên đó
đợi anh!”
Thời Tiêu đặt điện thoại xuống, lùi ra sau hai bước,
ngồi xuống chiếc ghế bên vỉa hè đợi Diệp Trì.
Diệp Trì đi xuyên qua dòng người đi bộ. Lúc sang đến
nơi, anh không khỏi kinh ngạc. Vợ anh ngồi yên lặng ở đó, đằng sau lưng là cây
hoa anh đào đang nở rộ, một cơn gió thổi qua, những cánh hoa lả tả rơi xuống,
rơi xuống bờ vai cô, tóc cô, rất đẹp, tuyệt đẹp! Mái tóc bị gió thổi tung bay
trong làn gió, phảng phất mùi hương dịu dàng. Tóc của cô dài nhiều, lần đầu
tiên nhìn thấy cô, cô buộc tóc đuôi ngựa, tóc chỉ đến chấm vai. Nói thật lòng,
lúc ấy trông cô chẳng giống một cô gái hai tư tuổi, nhìn thoáng qua chỉ như một
cô bé mười bảy tuổi.
Bây giờ tóc cô dài ra nhiều rồi, sắp đến thắt lưng
rồi. Thời Tiêu lúc này đã bớt vẻ non nớt của cô con nhóc, thay vào đó là nét
đẹp của một người phụ nữ. Diệp Trì và tất cả người đàn ông đều thích mái tóc
dài, anh thích mái t