
anh
ấy rồi, vì vậy anh ấy đáng ra phải là của tôi!”
Thời Tiêu gật đầu: “Đúng là tôi không thể hiểu, nhưng
tôi không thể hiểu tại sao trước khi Diệp Trì kết hôn, chị đi đằng nào chứ? Hai
người có cả đống thời gian mà?”
Phong Cẩm Phong im lặng hồi lâu không nói, chỉ nhìn
Thời Tiêu bằng ánh mắt u ám. Những lời mỉa mai này chỉ có Thời Tiêu mới nói ra
được, bởi vì cô đang có nó trong tay, nên cô không thèm, không trân trọng.
Nỗi căm hận của Phong Cẩm Phong đột nhiên trào lên,
ánh mắt cô ta từ từ hướng xuống dưới, dừng lại trên bụng Thời Tiêu: “Đứa bé cô
định thế nào?Thời Tiêu cảnh giác, đưa tay ra che chắn bụng mình: “Chuyện này
chẳng liên quan gì đến cô hết!”
Nói rồi cô quay người bỏ đi. Cho dù Thời Tiêu một lòng
một dạ muốn ly hôn nhưng Diệp Trì có thể từ bỏ cô không? Ánh mắt của Diệp Trì
là ánh mắt chất chứa sự hạnh phúc… Nghĩ cách gì để bọn họ thù hận lẫn nhau, mãi
mãi không bao giờ gặp lại, chỉ có như vậy cô mới có cơ hội. Chỉ có điều, nghĩ
ra thấy thật đáng buồn, nhưng cô không thể từ bỏ, cô từng nghĩ đi nghĩ lại hàng
trăm hàng nghìn lần, bảo cô từ bỏ Diệp Trì, cô không làm được. Cô nguyện đánh
cược một lần, thắng rồi cô sẽ có Diệp Trì, nếu thua, cô sẽ từ bỏ hoàn toàn.
Vì
vậy lúc nhân viên phục vụ mang một xấp băng ghi hình đến đứng trước mặt cô,
Phong Cẩm Phong biết cơ hội của mình cuối cùng đã đến rồi.
Diệp Trì nhìn bưu kiện người chuyển phát nhanh mang
đến, lấy con dao ra rạch một đường, bên trong là một cái usb.
Diệp Trì nhướng mày, ngón tay khẽ nhịp nhịp xuống bàn.
Nói thật lòng, mấy thứ vớ vẩn này anh không có hứng thú. Người gửi rõ ràng rất
hiểu anh, biết rằng nếu ghi trên bao bì là gửi Diệp Trì, có thể anh sẽ không mở
ra xem mà vứt thẳng vào sọt rác, nhưng nếu viết là Thời Tiêu thì khác.
Diệp Trì rất để ý mọi thứ liên quan đến Thời Tiêu. Nói
như lời của Tả Hồng thì chỉ cần nhắc đến hai chữ Thời Tiêu là ánh mắt của Diệp
Trì khác ngay. Chỉ cần có hai chữ “Thời Tiêu” là Diệp Trì lại không kiềm chế
được sự chú ý của mình. Có lúc anh không muốn như vậy, nhưng anh không làm
được.
Cắm usb vào máy tính, mở lên, dường như là một đoạn
băng ghi hình.
Diệp Trì do dự một lát rồi vẫn click chuột vào. Chỉ
liếc sơ qua, Diệp Trì đã thấy toàn thân cứng đờ, lưng bất giác thẳng đứng lên,
mắt nheo nheo, xáp lại gần màn hình, phóng lên cỡ to nhất để nhìn cho rõ ràng,
đôi môi mím
chặt, những đường gân trên trán giật giật, dường như
chuẩn bị vỡ tung đến nơi.
Đoạn băng rất ngắn, chỉ khoảng hai phút, nhưng hai
phút này với Diệp Trì mà nói chẳng khác gì hai năm.
Bối cảnh trong đoạn băng Diệp Trì chẳng còn lạ, chính
là trong thang máy VIP ở Cẩm Giang, mặc dù có hơi mờ nhưng anh vẫn có thể cảm
nhận rõ, trong đó là một đôi nam nữ đang không kiềm chế nổi mà hôn nhau cuồng
nhiệt.
Diệp Trì như bị rối loạn ám ảnh, xem đi xem lại hết
lần này đến lần khác, môi của hai người ấy quấn lấy nhau, tình cảm bộc phát
mãnh liệt, lúc ở dưới anh, lúc ở trong vòng tay anh, chưa bao giờ như vậy, chưa
từng như vậy, chưa từng mãnh liệt và sâu sắc như vậy.
Nếu nhân vật chính trong đoạn băng đổi lại là người
khác, Diệp Trì sẽ cho rằng đây là cặp si tình gặp lại sau nhiều năm xa cách.
Nhưng khi nhân vật chính là vợ anh, người vợ anh nâng niu trong lòng bàn tay,
cô có xứng đáng với anh không?
Anh xem hết lần này đến lần khác, cơn giận bùng lên
trong đầu. Anh giơ tay hất văng cái máy tính xuống đất, đứng bật dậy rồi lao ra
ngoài.
Khuôn mặt như méo mó vì cơn giận dữ. Nhìn thấy Diệp
Trì như vậy, ngay cả thư kí Lưu cũng sợ sệt, không dám lại gần. Thư ký Lưu rất
hiểu sếp của mình, dù gì cũng theo Diệp Trì bao năm nay rồi. Nhưng hôm nay là
lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy. Do đó vốn định lên báo cáo tình hình ngày
mai đi công tác với Diệp Trì, cô cũng đành lùi xuống.
Cơn giận lên đến đỉnh điểm, đột nhiên Diệp Trì lại trở
nên bình tĩnh đến kì lạ. Trên đường lái xe về nhà, anh điềm tĩnh đến khác
thường, nhưng cứ nghĩ đến vẻ mặt của vợ trong đoạn băng ghi hình ấy là những
ngón tay của anh lại siết chặt lấy vô lăng.
Trong đoạn băng, vẻ say đắm của Thời Tiêu đã làm Diệp
Trì bị sốc mạnh. Cô không yêu anh, chẳng yêu chút nào, người cô yêu là Hứa Minh
Chương, từ trước đến giờ… Những điều Hứa Minh Chương nói là đúng, họ yêu nhau,
bốn năm trước là vậy, bốn năm sau vẫn như vậy. Nếu đã yêu sao hồi đó còn đến
với anh, sao còn khiến anh động lòng? Giờ tình cũ đã quay lại là lập tức ôm ấp
gã đàn ông khác, hôn hít say đắm đến như vậy. Được lắm, dám chơi trò ngoại tình
với tôi à, tôi lớn bằng ngần này rồi mà lần đầu tiên bị chơi khăm như thế, không
xử lý cô tử tế cô lại không coi tôi ra gì. Để tôi cho cô sáng mắt ra, xem xem
rốt cuộc tôi hay thằng Hứa Minh Chương đó là chồng của cô?
Diệp trì lái xe vào bãi đỗ xe của ủy ban thành phố,
ngẫm nghĩ một hồi rồi gọi điện. Điện thoại đổ chuông mấy hồi liền mà không có
ai nghe máy. Diệp Trì nghiến răng, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai người đứng
trên cầu thủy tinh, ngọn lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội.
Hứa Minh Chương đang nhìn chăm chú cô gái