
p em nói, bài giảng củacô rất sâu sắc, với chúng em như thế đã là quá đủ
rồi. Vì thế, thưa cô, cô giảngrất hay, không hề thua kém ai. Trong bài
giảng của cô, ngoài kiến thức, còn cóđạo lý làm người, chúng em sẽ cảm
ơn cô suốt cuộc đời.
Nhưng, em vẫn phải đi đây. Cuộc đời của em ngắn ngủi quá, đến chính emcũng không ngờ đến.
Cô ơi, em thực sự không thể cầm cự thêm được nữa. Áp lực tìm việc lớnhơn
em tưởng tượng rất nhiều. Em đã mệt mỏi quá rồi, em đã sắp quên mất ban
đầumình thi vào đây là vì yêu thích chuyên ngành này. Giờ đây, thực sự
em không biếttốt nghiệp xong mình sẽ làm gì nữa. Ngày nào em cũng như
một con bù nhìn trongcái thân thể của chính mình, không kiểm soát được
vận mệnh của mình, cũng khôngbiết mình còn có thể làm được gì. Các hội
chợ tìm việc làm trong thành phố cóthể đi, em đã đi cả, các cuộc phỏng
vấn có thể đến, em cũng đã đến cả, nhưng chẳngcó nơi nào nhận em. Nơi
thì chê em không có kinh nghiệm làm việc, nơi thì chêem là người ngoại
tỉnh, nơi thì chê chưa học thạc sỹ, nơi thì chê tiếng Anhchưa nổi cấp 6, nơi thì chê thẳng thừng em là con gái. Em suy nghĩ, tại sao chẳngcó nơi nào muốn em cả?
Còn những hàng người dài trước các h việc làm nữa, một vị trí nhân viênhiệu đính mà có đến ít nhất 400 người xếp hàng; vị trí nhân viên văn phòng,
ítnhất 300 người xếp hàng, đến những công việc cỏn con khác cũng có bao
nhiêu hồsơ xin việc... Em nhận ra là mình hết hi vọng rồi.
Em rất hoang mang, trước đây mọi người đều nói sinh viên học viện
nghệthuật cực kỳ năng động, nhưng chắc là không phải em rồi, nhưng cũng
không phảilà rất nhiều người bên cạnh em. Tuy khi lên lớp, cô cũng
khuyến khích chúng emra ngoài trường cọ xát chính mình, nhưng phân hiệu
mới của trường mình xa quá,xung quanh chỉ có núi rừng và sông suối,
chẳng có những đài phát thanh, đàitruyền hình, tòa soạn báo, tạp chí như cô nói, thậm chí đến cả cửa hàng cũngkhông có. Từ trường vào đến thành
phố phải mất hai tiếng xe bus, vì hẻo lánhquá, nên em cũng không dám về
trường muộn, dù sao thì công việc nửa thời gian cũngchỉ là trong mơ.
Lúc nghỉ hè, em cũng tìm được công việc làm thêm ở quê, đó là đi quảngcáo
tivi. Thực ra em nghĩ, bản thân mình thì không vấn đề gì, nhưng làm rồi
thìmới thấy, loại tivi, chức năng, nguyên lý, em mãi mãi cảm thấy mơ hồ, không nóirõ được. Khó khăn lắm cũng làm được một tháng, cầm được ít
tiền, nhưng lúc tìmviệc thì người ta nói: loại kinh nghiệm làm việc này
không được tính. Cô ơi.Đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình là đồ bỏ đi - em chăm chỉ học hành như thế,nhưng chính em cũng không biết, bốn năm
trôi qua, rốt cục em học được cái gì?
Cô ơi, em rất thích blog của cô, em nhớ lúc đó cô có nói: muốn chết, làvì
vẫn chưa trưởng thành, vì vẫn còn trẻ, con đường đi chưa dài, tương lai
tốtđẹp phía trước vẫn còn mơ hồ, nên mới tưởng rằng những khó khăn tạm
thời trướcmắt là mãi mãi. Nhưng thưa cô, em không đủ dũng cảm để đợi đến lúc trưởngthành, gia đình em ở nông thôn, nếu sau khi tốt nghiệp cấp
ba, em đi làm thuê,thì có lẽ đã nuôi được cha mẹ. Học phí của Học viện
Nghệ thuật cao như thế, emđã đến đây với sự hiếu kỳ và hào hứng. Rồi mỗi năm tốn nhiều tiền như thế, màem vẫn chẳng có cách nào báo đáp cha
mẹ... Thưa cô, em cũng không dám nghĩ,thôn em khó khăn lắm mới có được
một người thi đỗ đại học, nếu em không tìm đượcviệc làm, em sẽ phải làm
gì đây? Em còn mặt mũi nào mà quay về nữa?
Cô ơi, em thực sự phải đi thôi. Trước khi ra đi, em muốn nói rất
nhiềuđiều, nhưng chẳng biết nói cho ai nghe. Thế là em viết cho cô, vì
em luôn cảmthấy cô thực lòng đối tốt với chúng em, cô thương chúng em.
Nhưng lần này, côkhông cần phải thương em nữa rồi, em đã phụ lòng mọi
người, em không đáng đượcngười khác thương xót nữa. Nói ra những lời này là em ra đi rồi. Tuy em khôngbiết cuối cùng em đã nói những gì, nhưng
có lẽ đã rất nhiều điều nói lộn xộnkhông rõ ràng, nhưng cũng đành chịu
thôi.
Thưa cô, chúc cô hạnh phúc! Cô là người tốt, ông trời sẽ phù hộ cho cô.
Vĩnh biệt cô.
- Cẩm Tây tuyệt bút -
Cố Tiểu Ảnh khẽ khàngđặt bức thư xuống bàn làm việc của Giang Nhạc Dương.
Cô nhìn vết gấp trênbức thư - vẫn còn mới. Cô có thể tưởng
tượng ra, khi gấp bức thư này lại, tráitim Cẩm Tây mềm yếu và đau khổ
đến mức nào, cả tuyệt vọng nữa.
Nước mắt cô cứ thếlăn xuống, rời vào bức thư, cô lấy tay lau đi, để lại một vệt thấm trên giấy.
Cố Tiểu Ảnh biết, dùnước sẽ khô đi, nhưng vẫn sẽ để lại một
vết sần xấu xí. Từ trước đến nay chưacó cái gì có thể thực sự hoàn toàn
không còn dấu vết.
Nỗi đau cũng không,nước mắt cũng không, đến sinh mệnh cũng không.
Nếu như Cẩm Tây - CẩmTây, Cẩm Tây, nếu em đi mất, thì bố mẹ
em, bạn bè em, lại còn người nhận được bứcthư này là cô nữa, phải làm gì đây?
(4)
Tháng ba, nhiệt độlúc hai giờ chiều ở thành phố lục địa lên đến đỉnh điểm.
Mồ hôi nhỏ từng giọt,rất nhiều lần, Cố Tiểu Ảnh bước không
nổi. Cô cũng muốn ngồi nghỉ một lúc,nhưng cứ nghĩ đến khuôn mặt cô gái
có nụ cười chua chát, cô lại nghiến răng, tiếptục tìm kiếm trong biển
người ở bến tàu, bến xe.
Mò ki