Pair of Vintage Old School Fru
Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325401

Bình chọn: 10.00/10/540 lượt.

Diễm Diễm là ai?” -Cố Tiểu Ảnh thản nhiên, tức giận quá đã biến thành thản nhiên.

“Ngụy Diễm Diễm, theo vai mà tính thì nó là em họ xa của anh”, Quản Đồng

thởdài, “Sinh năm 86, học trung cấp học viện dạy nghề, ngành quản trị

kinh doanh.Em bảo một đứa học trung cấp thì quản trị được cái gì chứ?”.

“Em họ xa mà anh cũngphải lo ăn lo ở lo việc cho à”, Cố Tiểu

Ảnh cũng thở dài, “Chúng mình đang ở chếđộ xã hội chủ nghĩa rồi phải

không?”

“Nhưng mà người

ta đãcó lời rồi, cũng không thể không lo...” - Quản Đồng bất đắc dĩ nói: “Thôi giúpnó thử xem thế nào vậy, nếu không được thì thôi”.

Cố Tiểu Ảnh không nóigì, cứ thế gác má

Những lúc không muốnnói thêm với Quản Đồng, ban đầu Cố Tiểu

Ảnh chọn cách cáu gắt, cãi cọ, kêu ca,sau đó chuyển sang gác máy hoặc

không nói gì quay người đi thẳng. Nếu đã chẳngcó cách nào thay đổi được

tình hình, thì còn lý luận làm quái gì nữa?

Giờ thì cô đã dần dầnhiểu ra, tại sao người ta lại nói cãi

nhau làm tăng thêm tình cảm vợ chồng,trong khi lạnh lùng chính là hung

thủ giết chết hôn nhân.

Nhưng dù có lạnh lùnghay không, thì Quản Đồng vẫn cứ về nhà ăn cơm tối.

Cái vẻ điềm nhiên như khôngcó chuyện gì, đã khiến Cố Tiểu Ảnh hết cả bực bội. Hóa ra giới hạn bực bội caonhất là hết cả bực bội.

Mà dù có bực haykhông, thì Ngụy Diễm Diễm vẫn cứ đến, không

chỉ sẽ đến, mà còn đến rất sớm nữa.Buổi tối ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh

dạy học xong từ trường về, vừa đẩy cửa, đãthấy một túi hành lý rất to

trong phòng khách. Ngẩng đầu lên thì thấy ngay mộtcô gái khá thanh tú

đang khoanh tay ngồi đó.

Nghe thấy tiếng cửa mở,Quản Đồng từ phòng khách đi ra, thấy Cố Tiểu Ảnh, có vẻ cáu: “Em vẫn chưa dọnphòng khách à? Anh đã nói hôm nay Diễm Diễm

đến rồi còn gì?”

“Em đã

định sáng naydọn phòng, nhưng vừa sáng sớm đã có điện thoại thông báo

thay đổi giờ dạy.” - CốTiểu Ảnh mệt mỏi cởi áo khoác: “Anh xem thế nào

rồi dọn dẹp nhé, em mệt quá, phảingủ đã”.

“Không nấu cơm à?” -Quản Đồng nhíu mày, dạo này anh bận việc cơ quan, mặt mũi lúc nào cũng cau có.

“Muốn ăn gì thì rangoài ăn vậy, em đi ngủ trước đây!” - Cố Tiểu Ảnh hơi lạc giọng cũng nhíu mày:“Đừng có quát em”.

Quản Đồng thực sự bựcmình: “Dù gì thì em cũng phải giúp anh,

hôm nay anh phải làm cho xong tài liệu,bận đến ngập đầu ngập cổ đây”.

“Quản Đồng, em xinanh đấy, em vừa dạy liền tám tiết”, Cố Tiểu Ảnh thấy chán nản đến phát khóc,“Em sắp xỉ, anh tha cho em!”

“Chị dâu, anh!” - NgụyDiễm Diễm đứng một bên cuối cùng cũng run run mở miệng: “Có phải em làm phiềnanh chị không?”

Vừa nói mắt đã đỏlên: “Nếu anh chị thấy phiền, ngày mai em sẽ đi”.

“Không liên quan đếnem”, Quản Đồng cố gắng kìm nén sự cáu

giận và bực bội trong lòng, “Tối nay emthích ăn gì, anh đưa em đi ăn”.

“Em cứ ở đây” - Cố TiểuẢnh thở dài nhìn Ngụy Diễm Diễm, cố

gắng lắm mới nặn ra một nụ cười: “Chị đứngtrên bục giảng cả ngày, mệt

quá, cổ họng đau rát, hai người đừng quan tâm đếnchị, cứ ra ngoài ăn đi, chị ngủ một chút là ổn thôi mà”.

Ngụy Diễm Diễm khôngnói gì nữa, chỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh

mắt sợ hãi. Quản Đồng gần đây bị nhữngcuộc hội nghị liên miên ở cơ quan

làm cho sắp phát điên. Thấy ánh mắt đó, anh lạicàng bực bội, quay người

lấy chìa khóa và điện thoại di động rồi đi ra ngoài.Ngụy Diễm Diễm lếch

thếch theo sau, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn CốTiểu Ảnh một

cái, ánh mắt giống hệt thỏ con, có đôi chút khiến người khác thấythương

hại.

Cố Tiểu Ảnh thở

dài,quay người vào phòng ngủ, chẳng kịp thay quần áo đã thả mình xuống

giường. Vìđã quá mệt nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ còn suy nghĩ, cólẽ mình nên đối xử với Ngụy Diễm Diễm tốt hơn.

Dù sao, cô cũng chẳnglàm gì sai.

Nhưng, vậy thì aisai?

Hình như chẳng có aisai cả... Vậy thì, cuối cùng là chỗ nào có vấn đề đây?

Ngủ một mạch đến tậntám giờ sáng ngày hôm sau. Khi tỉnh lại

thì Quản Đồng đã đi làm từ lâu, Cố TiểuẢnh cúi đầu nhìn bộ quần áo ngủ

trên người, hơi kinh ngạc sao mình lại ngủ sayđến mức thay quần áo mà

cũng không tỉnh, rồi lại thấy ngấm ngầm sung sướng

Đây chính là ưu điểmcủa việc có chồng thì phải?

Cố Tiểu Ảnh thở dàinghĩ: nhưng mà, đàn ông cũng mang lại rất nhiều phiền phức.

Cô ra khỏi giường, rađến phòng khách mới phát hiện ra, Ngụy Diễm Diễm vẫn còn ngủ?

Cố Tiểu Ảnh nhíu mày:bọn trẻ ngày nay, đang cần tìm việc, học lực thì kém, năng lực cũng chẳng thể gọilà cao, thế mà lại vô tư thế

này sao. Nói theo lời các cụ, thì chính mình cũngkhông biết mình cần gì, nhưng cũng không thể để kệ, đành gõ cửa: “Diễm Diễm, dậyđi, em ăn sáng

gì nào?”

Không có người trả lời.

“Diễm Diễm, dậy đi,ăn sáng nào!” - Cố Tiểu Ảnh lại gõ cửa.

Vẫn không thấy trả lời.

Cố Tiểu Ảnh giậtmình: hay là nó bị ốm?

Cô hoảng hốt đẩy cửađi vào, lay mạnh người nằm trên giường: “Diễm Diễm, em sao thế, dậy đi!”

“Ư...” lay đến mấycái, Ngụy Diễm Diễm cuối cùng cũng lơ mơ tỉnh dậy. “Chị dâu dậy rồi à!”

Cố Tiểu Ảnh thở phào,nhìn Ngụy Diễm Diễm ngủ đến húp híp cả

mặt, hơi bực mình: “Đã tám giờ rồi đấy!Nhanh dậy ăn sáng đi, lát chị còn đưa em đến hội chợ tìm việc làm nữa”.

“Hội chợ tìm việc l