
ắm mới có người xem sơ yếu lý lịch, nhưng nghe nói học trung cấpthì suýt trợn
ngược cả mắt, lại còn cái người chủ quản của công ty gì ấy, đànbà hơn 40 tuổi rồi mà vẫn còn đỏng đa đỏng đảnh, còn uốn éo giọng nói “Công
tychúng tôi chỉ nhận những nhân tài có kinh nghiệm làm việc”... nhân tài thật thìđã chẳng đến đây, mà bị công ty săn đầu người bắt đi từ lâu
rồi!”.
Cố Tiểu Ảnh đứng
bêncạnh, chẳng muốn nói gì, chỉ cầm một tờ giấy quảng cáo làm quạt, quạt lấy quạtđể. Mùa xuân năm này thật kỳ lạ, mới có tháng ba mà đã gần 20
độ, Cố Tiểu Ảnh mặcchiếc áo len dày, nên thấy như từng lỗ chân lông trên người mình đều đang r
Ngụy Diễm Diễm càngnói càng tức, quay người kéo đồng minh: “Chị dâu, chị nói xem bọn họ đều đòingười có kinh nghiệm làm việc, đều không muốn
tuyển người mới, thế thì nhữngngười mới tốt nghiệp như chúng em làm sao
mà tìm việc được? Như thế không phảilà cơ hội bằng không sao?”
“Chị nghĩ kinh nghiệmlàm việc cũng chỉ là yếu tố để tham khảo thôi, nhưng đối với rất nhiều công ty,cũng không phải họ chỉ nhăm nhăm
vào điều kiện này đâu.” - Cố Tiểu Ảnh vừa quạtvừa chậm rãi trả lời:
“Phải biết là, phần lớn các cơ hội trên đời này, đều thuộcvề một số rất
ít người thực sự xuất sắc. Với loại người này, điều khó nhấtkhông phải
là tìm việc làm, mà là làm thế nào để trong số bao nhiêu công việc
tốt,tìm ra một công việc thích hợp nhất với mình. Nhưng với những người
không xuấtsắc, đi đến đâu cũng là ngõ cụt”.
“Em biết, chị dâu chẳngcần phải nói em là loại người không
xuất sắc”, Ngụy Diễm Diễm vừa nói vừa mếumáo, “Nhưng mẹ em nói chỉ cần
em tìm được anh trai là có đường sống, em khôngnghĩ rằng chị dâu lại
không thích em...”
“Thôi
đi!” - Cố Tiểu Ảnhbực mình, “Chị nói chị không thích em lúc nào? Chị nói chúng ta cần phải đặt mụctiêu đúng... ở tình trạng của em, thì phải bắt đầu từ mức thấp nhất, từ công việcphổ thông, dù có khổ một chút, công
việc không ổn định, nhưng coi như là tậpluyện, nhưng nếu em muốn một
bước lên trời ngay, thì chắc là không thể được”.
“Nhưng mẹ em nói...”- Ngụy Diễm Diễm vừa khóc vừa lại lôi mẹ
mình ra nói. Cố Tiểu Ảnh muốn phátđiên, không biết người mẹ này tẩy não
cho con gái mình thế nào, vừa đúng lúcchuông điện thoại reo, Cố Tiểu Ảnh mừng rỡ vừa cầm điện thoại vừa ra hiệu choNgụy Diễm Diễm trật tự.
Kết quả là, chưa kịpchào hỏi gì đã nghe thấy tiếng Giang Nhạc Dương hốt hoảng: “Cố Tiểu Ảnh, có mộthọc sinh đi khỏi trường, để lại
một bức thư, nói là gửi cho cô, cô nhanh quay vềtrường giúp tìm người
đi!”
“Gì cơ?” - Cố Tiểu Ảnhtưởng mình nghe nhầm, trợn mắt - “Học sinh nào vậy?”
“Giang Nhạc Dương nóinhanh, “Chính là sinh viên nói năng chẳng ra làm sao lớp cô...”
“Tôi biết rồi”, Cố TiểuẢnh ngắt lời Giang Nhạc Dương, “Trước
khi thi liên thông thì tôi là chủ nhiệm lớpđó. Em đó giờ chẳng phải đã
học năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi còn gì, tại saolại bỏ đi?”
“Không có thời giannói nhiều đâu, cô mau đón xe về trường
đi!” - Giang Nhạc Dương như sắp hét lên:“Tính mạng quan trọng nhất!”
“Tôi về ngay đây!” -Cố Tiểu Ảnh nói nhanh rồi ngắt máy, lao
ngay ra ngoài, không đợi cái bóng chạytheo đằng sau hét: “Chị dâu, còn
em thì sao?”
Cố Tiểu Ảnh
lúc này mớinhớ ra người họ hàng xa phía sau lưng, đúng là dở khóc dở
cười, vội móc ra 100đồng giúi vào tay Ngụy Diễm Diễm, nói nhanh: “Cầm
tiền đi taxi về nhà, chìakhóa nhà đây, nếu có vấn đề gì thì gọi điện cho anh em, ở trường chị có chuyệngấp, chị phải về trường ngay”.
“Nhưng, chị dâu, emkhông biết đường”, Ngụy Diễm Diễm vẫn theo sau hét.
“Thế thì mới bảo emđi taxi!” - Cố Tiểu Ảnh quát, rảo bước
chạy ra ngoài đường, vừa đúng lúc thấy mộtchiếc taxi chạy tới, Cố Tiểu
Ảnh lao lên xe như một cơn gió, không đợi Ngụy DiễmDiễm chạy tới đã lao
vút đi.
Đứng bên đường, NgụyDiễm Diễm thấy chiếc taxi thoáng chốc đã mất hút, ngây người.
Lúc về đến khoa, vănphòng khoa đã đang hỗn loạn.
Cố Tiểu Ảnh thở dốclao vào, thấy mọi người mở to mắt như nhìn thấy cứu tinh. Giang Nhạc Dương bướcthấp bước cao kéo Cố Tiểu Ảnh đến
bên bàn, giọng gấp gáp: “Cô xem ngay đi, làviết cho cô, xem có tìm thấy
manh mối gì không”.
“Gửi
cho tôi sao?” -Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên: “Tôi chỉ làm chủ nhiệm lớp em ấy
hai năm, em ấy họcliên thông xong là đổi chủ nhiệm
Cô vừa nói vừa mởphong bì thư, nhìn những chữ viết thanh mảnh và rõ ràng không mấy quen thuộc, vớinét chữ mềm mại con gái trải ra
trước mắt Cố Tiểu Ảnh.
Cô Cố, chào cô.
Em là Cẩm Tây, cô còn nhớ em không ạ? Em chưa bao giờ là một học sinhhoạt
bát hướng ngoại, nhưng em luôn chăm chỉ học môn của cô, đọc tất cả các
cuốnsách cô giới thiệu, dù là sách chuyên môn hay sách đọc ngoài giờ, em đều đọc hết.Lúc học cao đẳng, mỗi tuần cô chỉ dạy lớp em hai tiết, nên
em đã vào lớp chuyênngành để nghe cô giảng, cô có biết không ạ?
Em còn nhớ lần đầu tiên lên lớp cho lớp em, cô đã từng nói, cô cảm
thấymình rất trẻ, nên bài giảng chắc chắn là chưa được sâu, nếu có gì
chưa thỏađáng thì xin mọi người bỏ qua, hãy cùng nhau tiến bộ. Khi đó em chỉ thấy cáchnói này thật mới mẻ, nhưng sau này rất nhiều bạn trong lớ