
m đáy bể.
Cố Tiểu Ảnh cảm thấysắp phát điên đến nơi.
Tất cả mọi người đềuđặt hi vọng vào cô - trước khi đi tìm
người, Giang Nhạc Dương quá lo lắng: “CốTiểu Ảnh, cô cố gắng suy nghĩ
đi, lúc lên lớp cô có nói đến một nơi nào đó, mộtnơi rất đẹp mà cô muốn
đi? Cô nghĩ xem, em ấy có thể đi đâu được? Em ấy quý cônhư thế, có thể
em ấy sẽ đến nơi mà cô nói đến, cô nhanh nghĩ đi!”
Cố Tiểu Ảnh bị anh hỏidồn đến chóng cả mặt, khó khăn lắm mới
gắt lên: “Tôi nói trong thời gian tôicòn sống, nhất định sẽ đến Hi Lạp
và Tây Ban Nha, anh nghĩ nó có đến đó đượckhông?”
Giang Nhạc Dương sữngngười.
Mất một lúc lâu, anhmới từ từ ngồi lên ghế, chậm rãi nói: “Xin lỗi”.
Lúc nói câu này, giọnganh đầy chua xót.
Cố Tiểu Ảnh thấy mềmlòng, nước mắt đột nhiên trào ra, cô bụm
miệng, dường như muốn làm như vậy đểngăn tiếng khóc. Đầu óc cô mụ mị,
chân mềm nhũn, chỉ cố bám lấy tay áo Giang NhạcDương, cố nén khóc hỏi
anh: “Làm thế nào bây giờ, em đi đâu tìm bây giờ? Làm thếnào bây giờ
thầy Giang, em chẳng biết đi đâu để tìm cả...”
“Đừng cuống, phảibình tĩnh mới được”, Giang Nhạc Dương hít
một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn nhữngngười đang đứng xung quanh, nói
nhanh: “Mọi người cùng đi tìm đi, tất cả cácnam sinh và giáo viên, đến
các bến xe, bến tàu, hồ nước, đỉnh núi, bờ sông...hai người một nhóm,
tám giờ tối tập trung tại đây”.
Trong vòng 10 phút,các nam sinh và giáo viên trẻ của khoa Quản lý đều được điều động đi tìm.
Cố Tiểu Ảnh là ngườiđi ra sau cùng, trước khi đi ra, lần đầu
tiên côGiang Nhạc Dương trong bộ dạngnhư thế. Dưới ánh mặt trời, người
con trai cao 1m8, lưng hơi cúi, tay nắm chặt,nét mặt khổ sở, thấy cô
đang nhìn mình, chỉ khẽ mỉm cười đau khổ.
Giọng anh hơi run,không còn cái sự điềm tĩnh trước mặt mọi
người như mọi khi, bây giờ chỉ còn làsự lo sợ không giấu giếm, anh nói:
“Làm thế nào đây, Cố Tiểu Ảnh, lúc này, tôimới phát hiện ra là tôi rất
sợ hãi”.
...
Trong thành phố ồn àonáo nhiệt, Cố Tiểu Ảnh ngẫm nghĩ về thái độ của Giang Nhạc Dương rồi ngẩng đầunhìn bầu trời xanh ngắt và biển
người đang chen vai thích cảnh xung quanh ḿnh,mũi cay cay, nước mắt trào ra.
Ngày hôm đó, Cố Tiểu Ảnhlượn một vòng khắp các núi và hồ trong thành phố.
Quản Đồng gọi điệnthoại hai lần, lo lắng hỏi: “Cố Tiểu Ảnh, em đi đâu vậy?”
Nói chưa dứt câu đã bịCố Tiểu Ảnh chặn lại: “Có chuyện gì để về nhà nói, học sinh của em mất tích, emphải đi tìm”.
Nói xong cô cúp máy.
Cô không có thời giannói chuyện với Quản Đồng. Lúc này, ngoài tin tức về Tống Cẩm Tây, Cố Tiểu Ảnhchẳng còn nghe vào tai được chuyện
gì khác.
Trên đỉnh núi,
gió thổivi vu, Cố Tiểu Ảnh túm lấy khách du lịch, nhân viên dọn vệ sinh, người quản lýcông viên... giọng như sắp khóc miêu tả hết lần này đến
lần khác: “Mọi người cónhìn thấy một cô gái, thấp hơn tôi một chút, mặt
tròn, tóc chấm vai, rất thanhtú...”
Ai cũng lắc đầu.
Cũng có người nhiệttình, cùng Cố Tiểu Ảnh lên núi rồi lại
xuống núi tìm, có người gợi ý nên đến đồncảnh sát thông báo, Cố Tiểu Ảnh chân thành cảm ơn mỗi người giúp đỡ..
Cứ như thế, từ trưa đếntối, Cố Tiểu Ảnh tìm kiếm khắp thành
phố như người mất hồn. Khi đèn đường bắt đầulên, cuối cùng cô không chịu nổi nữa, ngồi xuống chiếc ghế băng bên bờ hồ, bậtkhóc.
Đúng lúc đó thì có tiếngchuông điện thoại. Cố Tiểu Ảnh hấp
tấp nhận điện như bắt được vàng, Giang NhạcDương nói to với giọng mừng
rỡ và bực bội cố kìm nén: “Cố Tiểu Ảnh, về khoa đi!Tìm thấy Tống Cẩm Tây rồi, cô về nói chuyện với nó hộ tôi! Tôi e tôi không kìmchế được, lại
đánh nó”.
“Tìm thấy rồi
sao?” -Cố Tiểu Ảnh thốt lên, trong nháy mắt, sự mừng rỡ biến thành một
sự chua xót nhưvừa trút được một gánh nặng, cô gần như hét lên: “Đợi một chút, tôi về ngay!”
Nói
xong, Cố Tiểu Ảnhhối hả chạy ra đường, chặn một chiếc xe taxi lại, chạy
thẳng về phân viện ở ngoạithành cách đó 50km!
Về đến khoa thì đãhơn 7 giờ tối, Cố Tiểu Ảnh lao lên văn
phòng khoa, vừa đẩy cửa đã thấy ngay TốngCẩm Tây đang co rúm trên sofa,
vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Thấy Cố Tiểu Ảnh,Giang Nhạc Dương như trút được gánh nặng,
không đợi Cố Tiểu Ảnh mở miệng, anhđã bước nhanh đến, kéo Cố Tiểu Ảnh ra hành lang. Cố Tiểu Ảnh vừa định nói gì,Giang Nhạc Dương đã nói trước:
“Thực ra cũng chưa đi xa, tìm thấy ngay bên hồnước ở ngoại thành lần
trước trường đi tham quan. Tôi nói gì nó cũng không chịumở miệng, trạng
thái tinh thần không tốt, tâm trạng rối bời. Nếu không để nótrút được
gánh nặng đó, thì lần này tìm được, sẽ lại có lần sau, lần sau nữa.
CốTiểu Ảnh, cô đến nói chuyện với nó đi, nó tin cô, cô có thể làm cho nó suy nghĩthoáng ra”.
Giang Nhạc Dương thởra một hơi dài, cố nén sự phẫn nộ trong lòng: “Tôi e mình nếu cứ nói tiếp, sẽkhông kìm chế được mà cho nó một bạt tai mất”.
Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầunhìn Giang Nhạc Dương, gật gật đầu, không nói gì.
Khi cô đẩy cửa bướcvào, Tống Cẩm Tây vẫn đang co ro trên
sofa, không ngẩng đầu, không nói, toànthân như t động, thái độ như tê
dại, như đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài.
Cố Tiểu Ảnh cũngkhông nói gì, chỉ ngồi lên sofa đối diện với
nó. Cũng đến lúc này cô