
họcBách Khoa của Đoàn Phỉ thay công tơ điện cho các căn hộ tập thể của giáo viêntrong trường, cũng đúng vào lúc Đoàn
Phỉ đang nghỉ sinh nên định đến kiểm tracăn nhà mình cho thuê, để trao
đổi vấn đề làm thẻ thanh toán tiền điện vớikhách thuê nhà. Trước đó, do
khách thuê là học trò của Mạnh Húc nên mọi liên lạcđều do Mạnh Húc đảm
nhận, nhưng lần này, không biết tại sao, Đoàn Phỉ đột nhiênlại muốn đến
xem nhà mình có bị khách thuê làm rối tung lên không, vì dù gì thìcũng
phải thực hiện chút ít quyền của chủ nhà chứ, nên cô không thông báo
trước,mà cầm chìa khóa dự trữ đến căn phòng nằm trong khu tập thể giáo
viên trường đạihọc Bách Khoa.
Cũng chính tại đây,trong cái nóng như thiêu như đốt của tháng
bảy, khi Đoàn Phỉ gõ cửa nhiều lầnmà không có ai mở cửa, cô đành lấy
chìa khóa dự phòng tự mở khóa, thì… thì nhìnthấy hai tấm thân đang cuốn
lấy nhau trên giường, một là người chồng thân yêu củacô, và một là cô
gái kém anh ta ít nhất mười tuổi!
Đoàn Phỉ rụng rờichân tay!
Cũng vào lúc đó, cô mớibiết, hóa ra, người thuê phòng không
phải là hai cô sinh viên, mà chỉ có mộtthôi. Đúng vậy, Đoàn Phỉ biết cô
ta, cô ta tên là Ngũ Băng, 22 tuổi, sinh viênngành Lịch sử mỹ thuật, năm nay sẽ lên năm thứ tư. Thậm chí cô còn nhớ chính MạnhHúc từng nói: Ngũ
Tiểu Băng tư chất thông minh, đang chuẩn bị thi vào làmnghiên cứu sinh
của Mạnh Húc!
Vào giây
phút đó,nhìn ánh mắt sợ hãi của đôi trai gái trên giường, Đoàn Phỉ chỉ
hận không thểmóc đi hai con mắt mình, hận không thể coi tất cả cảnh
tượng mà mình nhìn thấychỉ là ảo giác!
Hai kẻ ở trên giườngđã quay đầu lại khi Đoàn Phỉ đẩy cửa đi
vào, nhìn rõ khuôn mặt của người mới đến,theo bản năng, người con gái
vừa hét lên vừa sợ hãi chộp lấy tấm chăn mỏng, đểche thân. Nhưng không
đợi cô ta kịp quấn chăn vào người, Đoàn Phỉ đã nhanh taygiật mạnh tấm
chăn vứt xuống dưới nền nhà.
Trong giây lát, cơ thểngười đàn ông, cơ thể của người đàn ông
mà cô thân thuộc nhất, cùng là trắng muốtcủa cô gái đập vào mắt Đoàn
Phỉ, một cơ thể sao mà trẻ trung, bộ ngực nảy nởgiương ra kiêu ngạo, cái bụng phẳng lỳ, cái eo mảnh mai, đôi chân thon dài,sáng rực rỡ dưới ánh
mặt trời!
Thế mà, thật kỳ lạ,vào lúc đó, điều Đoàn Phỉ nghĩ đến không phải là những lời giận dữ,
mà lại làcuộc đối thoại giữa cô và Mạnh Húc rất lâu trước đó.
Cô từng hỏi anh: “Anhcảm thấy cô gái như thế nào là đẹp nhất?”
Mạnh Húc dường như chẳngcần suy nghĩ đáp luôn: “Trẻ trung, trẻ trung chính là sắc đẹp”.
Đoàn Phỉ cười: “Rồicó một ngày em sẽ già đi”.
Anh nhẹ nhàng hôn lêntrán cô, thầm thì vào tai cô: “Không thể nào? Trong trái tim anh, em mãi mãi làngười đẹp nhất”.
…
Đoàn Phỉ chỉ muốn ngẩngmặt lên trời mà khóc to. Sự lừa dối
sao mà trơ tráo, lời nói dối sao mà bóng bẩy.Nhưng tại sao, cô lại từng
cảm thấy ngọt ngào như vậy, hạnh phúc như vậy, thậmchí cô còn muốn khoe
với cả thế giới về sự viên mãn của mình!
Đúng vậy, cuộc sống củacô viên mãn đến thế: mới chưa đến 30
tuổi, tìm được công việc tốt, đã thi đỗnghiên cứu sinh, được phân nhà
rồi, lấy chồng rồi, sinh con rồi, thì chồng lạiphản bội…
Những gì nhà ngườikhác có, cô cũng có, những gì nhà người khác không có, thì cô cũng có!
Tuy thế, còn những hiệnthực thê lương và tuyệt vọng đó –
trong buổi chiều tháng bảy nóng nực đó, dướiánh mặt trời rực rỡ nhất;
trời ơi, tại sao trời lại bắt con phải chứng kiến cáimàn kịch bẩn thỉu
này?!
Đoàn Phỉ cuối cùng ômchặt lấy đầu, hét lên: “A a a a a!Hứa Tân nói đúng, Đoàn Phỉ sắp phát điên rồi.
Ở cái ranh giới đó,cô chỉ cần nhắm mắt là tưởng tượng ra ngay cơ thể đẹp đẽ của Ngũ Tiểu Băng, tưởngtượng ra cảnh họ đang cuốn vào
nhau rồi, cũng vào giây phút cô đẩy cửa phòng ngủ,cái cách họ hốt hoảng
đẩy nhau ra, sợ hãi, phẫn nộ, căm tức…
Cái thái độ hốt hoảngnày, tại sao lại là ở trên mặt người chồng ôn hòa văn chương nho nhã của cô chứ?
Không thể nào!
Đoàn Phỉ kiệt quệ… Côkhông biết, bây giờ, cô phải làm thế nào đây?
Bốn mươi tám tiếng đồnghồ sau đó là 48 tiếng đồng hồ khó khăn nhất trong cuộc đời của Đoàn Phỉ.
Cố Tiểu Ảnh và HứaTân đều đã bị cô đuổi ra ngoài, bà bảo mẫu
thuê đến cũng được thông báo cho nghỉ.Nhà cô giống như một không gian
đóng kín, cách biệt hoàn toàn với thế giới bênngoài. Ngoài tiếng khóc
của Quả Quả, không có một âm thanh nào khác. Cô khôngăn không uống;
ngoài việc cho Quả Quả uống sữa, thay bỉm, cô không làm một việcgì. Cô
cứ im lặng như thế, thi gan với Mạnh Húc 48 tiếng đồng hồ.
Tuy thế, đã 48 tiếngđồng hồ cũng trôi qua rồi, Mạnh Húc vẫn không nói một câu nào.
Không giải thích,không xin lỗi, lại càng không tranh cãi.
Dường như anh đã hóađá, ngồi im lặng trong góc phòng, xung quanh mù mịt khói thuốc.
Sau 48 tiếng, đây làcuộc đối thoại mà Đoàn Phỉ đời này kiếp này không thể nào quên.
Đoàn Phỉ mở lời trước.
Cô nói: “Mạnh Húc,chúng ta không thể ly hôn”.
Mạnh Húc hơi choángváng, ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ. Hai ngày
không chải đầu, đầu tóc anh rối tung,râu mọc lởm chởm. Mắt anh đỏ ngầu,
điếu thuốc vẫn còn kẹp giữa hai ngón tay,làn khói thuốc phất phơ bay
lên.
Đoàn Phỉ thở một