Ring ring
Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324555

Bình chọn: 9.5.00/10/455 lượt.

hơithật dài: “Quả Quả còn nhỏ, chúng ta không thể ly hôn, không thể để

cho Quả Quảtừ khi hiểu chuyện đã không còn bố. Tất cả mọi chuyện trước

đây, chúng ta sẽquên hết”.

Cô nói một cách khókhăn, nhưng nhìn thần thái có thể thấy là rất kiên quyết.

Đây là tất cả nhữnggì cô có thể làm được.

Đây là tất cả nhữnggì cô có thể làm cho con gái.

Cho dù, cứ nhìn thấyMạnh Húc là cô lại buồn nôn; cho dù từ

nay về sau, cô không thể có quan hệ vợchồng bình thường với người đàn

ông này, cô vẫn kiên quyết vì con mà nuốt hậnvào trong.

Vì thế, cô càng khôngthể ngờ rằng, Mạnh Húc lại trả lời cô như đinh đóng cột: “Không cần đâu, chúngta cứ ly hôn đi.”

Khoảnh khắc đó, đấtnhư sụp đổ dưới chân cô!

Cô sẽ mãi mãi, mãimãi không bao giờ quên, Mạnh Húc, sau khi

bị chính vợ mình bắt quả tang tại giường,mà vẫn có thể nói ra những lời

trách móc này.

Anh nói:

“Phỉ Phỉ,không phải em không tốt, mà vì em quá tốt, em tốt đến mức anh

không thể theo kịp.Em mãi mãi đứng trước anh, anh thấy em đều có chủ

kiến của mình trước, bất cứviệc gì, nên nếu không nghe ý kiến của em,

anh sẽ lo mình làm sai. Nhưng có lẽlàm sai cũng không phải điều đáng sợ

nhất, mà là sau khi em biết anh làm sai,là sẽ lại có một bài lên lớp về

tư tưởng chính trị, em sẽ lên lớp từ nguyên lýcho đến phương pháp luận,

từ đào xới nguyên nhân anh làm sai, cho đến cách xửlý những chuyện kiểu

như vậy trong tương lai… Phỉ Phỉ, mấy năm chúng mình lấynhau, nói anh

yêu em không đúng bằng nói anh sợ

Anh còn nói: “Ngũ TiểuBăng, cô ấy không thông minh bằng em,

cũng không giỏi bằng em, thậm chí cũngkhông đẹp bằng em. Tuy thế, cô ấy

toàn tâm toàn ý tin anh, cô ấy tin tất cả nhữngđiều anh nói là đúng,

thậm chí còn tin chắc chắn rằng anh sẽ mang đến cho cô ấymột tương lai

hạnh phúc… Phỉ Phỉ, sự tin tưởng đó, anh không thể từ chối được”.

Cuối cùng, anh bình tĩnhvà kiên quyết nói: “Phỉ Phỉ, thực ra

cả anh và em đều biết, nếu mình cứ cố ở vớinhau, thì cuộc sống sau này

cũng nguội lạnh. Cuộc đời con người ta ngắn lắm, sosánh với cuộc sống ê

chề và nhẫn nhịn, thì thà chia tay, tìm lại khoảng trờiriêng cho mình sẽ còn tốt hơn. Những năm vừa qua, anh rất cảm ơn những gì em đãgiúp đỡ

anh. Nhưng, nói thực lòng, không ai có thể thay đổi người kia quá

nhiều,không ai nên bắt ép người kia thay đổi quá nhiều”.

Anh nói: “Phỉ Phỉ, embảo trọng nhé”.

(4) Đoàn Phỉ đã ly hônnhư vậy.

Kể từ lúc Mạnh Húc bịphát hiện, cho đến khi Đoàn Phỉ tay trắng rời khỏi nhà, chỉ mất chưa đến một tuần.

Ngày ra đi, Đoàn Phỉđứng dưới khu tập thể của Học viện nghệ

thuật, cúi đầu nhìn nhìn chiếc xe nôi,cố gắng lắm mới không trào nước

mắt.

Cô đột nhiên nghĩ

lại:năm 19 tuổi, khi cô bước vào Học viện nghệ thuật, chỉ mang theo có

một valihành lý, còn bây giờ, vào năm 29 tuổi, cô rời khỏi đây, bên

người cũng chỉ có mộtthứ hành lý, đó chính là Quả Quả.

Cô nhìn lại một lần nữakhu tập thể giáo viên mình đã sống ba

năm, lại nhìn quanh khu ký túc xá sinhviên, nhà ăn, thư viện, sân bóng

rổ… Cô không biết lần sau, lúc có dũng khí bướcvào sân trường này là khi nào.

Nhưng cô biết, đây lànơi bắt đầu tuổi xuân của cô, và cũng kết thúc tuổi xuân của cô.

Mười năm, cô đã chônvùi tất cả mọi hi vọng và tương lai tại đây.

Ngày hôm đó thật lànóng nực, nhưng Đoàn Phỉ chưa bao giờ thấy lạnh như cái ngày hôm đó.

Cô không quay về cănphòng ở trường Bách Khoa nữa. Chỉ cần đẩy cửa là cô lại nhớ đến đôi trai gáiđang cuốn lấy nhau, rồi khoảnh khắc

chiếc chăn bị giật ra, hai cơ thể lõa lồkia nữa.

Cô không biết mìnhnên làm gì với căn phòng mà vĩnh viễn cô

không bao giờ muốn bước chân vào đó nữa.Vì thế, căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách mà Hứa Tân thuê đã trở thành nơilánh nạn của mẹ con Đoàn

Phỉ và Quả Quả.

Hứa Tân

thu dọn ổn thỏaphòng khách trong thời gian nhanh nhất có thể, rồi xếp

đặt các thứ đồ của QuảQuả lấy từ nhà Đoàn Phỉ về từ hôm trước. Cô hỏi

xem cách phải pha sữa, thay bỉm,tắm rửa cho em bé thế nào, nhưng còn

những chuyện về cuộc hôn nhân này thì, côkhông hề nhắc đến.

Cố Tiểu Ảnh không đếngiúp thu dọn đồ đạc, bởi sáng sớm ngày

hôm đó, cô đã bị nôn một trận trời longđất lở. Cuối cng thì cô cũng bắt

đầu hiểu nỗi khổ của ốm nghén, nằm co ro ở nhàmột mình.

Giữa lúc đó Hứa Tân gọiđiện thoại đến, nghe thấy tiếng Cố

Tiểu Ảnh nói không ra hơi, cô rất lo lắng.Tuy thế, khi quay đầu nhìn

người phụ nữa lúc nào cũng ngẩn ngơ cùng đứa trẻkhóc lóc trong nhà, cô

không biết nếu mình đi ra thì có thể xảy ra chuyện gìkhông hay không?

Cân nhắc rất lâu, cuốicùng Hứa Tân vẫn gọi điện thoại cho Cố

Tiểu Ảnh: “Con ruồi nhép, thu dọn đồ đạcnhanh lên, sang nhà mình”.

“Hả? Tại sao?” – CốTiểu Ảnh vừa nôn xong, đầu óc quay cuồng, “Không phải chị cậu đang ở nhà cậuhay sao?”

“Cả hai người đều khiếnmình không yên tâm”, Hứa Tân cầm di

động, lo lắng đi đi lại lại ở ban công, “Cậunhanh tay nhanh chân lên,

đến ở chung với mình, giúp mình trông nom chị mình.thế nào thì cậu cũng

đang mang thai, chị ấy sẽ để ý đến tâm trạng của cậu màkhông có phản ứng gì bất thường. Hơn nữa tay nghề nấu ăn của chị mình, vừa haycó thể bồi