
m lại, cuối cùng đều cho ra kết quả ngựa tốt cũng không kịp với dê bò.
Lạc Sâm nhất định đã nhờ Lạc Lịch tới giúp anh.
Còn Lạc Sâm thì sao, chính mình ở lại Ý quản lý những chuyện vặt vảnh kia.
Đánh hay không đánh ? Đây là một vấn đề cao siêu.
Đồng Trác Khiêm quyết định đứng tại chỗ, chờ hai người kia nói rõ ràng, đúng, chính là
như vậy, sau đó anh rút trong túi ra điếu thuốc đốt lên.
“ Lạc Lịch, tôi hiện giờ không muốn nhìn thấy anh chút nào, phiền anh ở đâu thì về đó
đi. ”
Lạc Lịch cười không quan tâm : “ Em có thể không nhìn anh, coi anh như không khí,
hiện tại xin mời tiếp tục trần chiến đang dang dở, xin cứ tự nhiên. ”
Lời này nói không chút khách khí, thật giống như tên vừa rồi làm cô thất thần không
phải là anh ta.
Hoa Chân tức giận lại không có cách gì với người trước mắt.
Sau đó cô thấp giọng thở dài : “ Cần gì… ”
Thần sắc Lạc Lịch lạnh lẽo : “ Mau đi làm chuyện của em đi, chuyện của người khác đâu
quan trọng bằng chuyện của em, giống như anh, em cần tâm phải là người kia mới
đúng. ”
“ Anh là đang oán tôi ? ”
Ho khan một cái.
Đồng Trác Khiêm ở bên kia đột nhiên ho khan không đúng lúc, ý bảo hai người này là
anh không muốn lãng phí thời gian.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
Rõ ràng là tới đánh nhau, thế nào lại biến thành diễn kịch Quỳnh Dao như vậy ?
Đây là muốn tới quậy sao? “Nghỉ đánh——” Hoa Chân tiêu sái vung tay lên, sau đó rời đi, không có chút nào giống với phong độ đại hiệp.
Chưa nghe nói qua người nào hạ chiến thư, sau đó đánh một nửa lại bỏ đi.
Nhưng cô là Hoa Chân, Hoa Chân làm việc chưa bao giờ giống lẽ thường.
Đồng Trác Khiêm cũng không cho phép, thân hình anh đột nhiên không tiếng
động xuất hiện trước mặt Hoa Chân, sau đó ngăn cô lại, cặp mắt lạnh lùng nhìn cô: “Muốn đi cũng được, đem thuốc giải virus trong người Phục Linh cho tôi.”
“Tại sao? Anh không đánh thắng tôi, tại sao phải cho anh?”
Đồng Trác Khiêm nặng nề hừ, nói: “Vậy tới, tiếp tục đánh, đừng giống như
thằng nhóc nói lời không giữ lấy lời, không dám đánh với tôi sao?”
Phép khích tướng.
Hoa Chân khinh thường hừ lạnh: “Mau tránh ra, đừng lãng phí thời gian của tôi.”
Trong phút chốc, không khí bởi vì câu nói này của Hoa Chân mà bắt đầu đông đặc.
“Đừng làm ông đây xem thường cô.”
“Mau tránh ra!” Hoa Chân động thủ, ngón tay mảnh khảnh giống như tia chớp
bay tới, sức mạnh xuyên qua gió lạnh, mang theo nồng đậm sát khí, đánh
úp về phía cổ Đồng Trác Khiêm.
Mà phản ứng của Đồng Trác Khiêm cũng rất nhanh chóng, trong nháy mắt liền tránh ra, sau đó bắt đầu công kích.
Hoa Chân nói không đánh lại bắt đầu đánh, không có cảm thấy xấu hổ khi không tuân thủ lời hứa chút nào.
Nhưng cô là con gái, có quyền lợi nuốt lời.
Đồng Trác Khiêm không thể nào biết được nguyên nhân làm cho cô ngừng đánh,
dù sao cô cũng là con gái, có thể làm cho cô thất thần, chỉ có thể là
tình cảm.
Sẽ không còn vấn đề nào khác.
Từ trong chiêu
thức ác liệt đó, anh cảm nhận được áp lực có thể giết chết người, còn có thật sâu tức giận, Đồng Trác Khiêm chợt xuất hiện dự cảm.
Đúng.
Hoa Chân không có dùng hết lực.
Đúng vậy, chính xác là như vậy.
Trong chớp nhoáng này, đột nhiên Đồng Trác Khiêm nở nụ cười giễu cợt, Hoa
Chân đi tới Trung Quốc tìm anh khiêu chiến, chỉ là lấy cớ mà thôi.
Mục đích thật sự là những thứ khác.
Anh có chút tức giận, lực đạo trên tay càng sâu hơn, ra chiêu càng sắc bén, giống như chiến đấu từ trong cơn thịnh nộ.
Đây mới là thời gian trận chiến chính thức bắt đầu.
“A——” Âm thanh kỳ lạ vang lên.
Trận gió nhẹ nhàng thổi tới, trong nháy mắt có người xen kẽ qua hai người đang chiến đấu, đột nhiên Hoa Chân cảm thấy kỳ lạ.
Có người đụng vào cô một cái, sau đó cảm giác kỳ lạ liền biến mất.
Lạc Lịch đang yên lặng ngồi bên cạnh xem đấu, một đạo bóng dáng đột nhiên dừng lại bên cạnh hắn.
Mái tóc thoải mái xinh đẹp, con ngươi uyển chuyển màu xanh biếc giống như
người ngoại quốc, lông mày thẳng tắp, giống như là thanh gươm chưa từng
ra khỏi vỏ, trong tay cô ta cầm một bình nhỏ, không chút kiên kỵ mở ra,
đặt lên mũi ngửi ngửi, sau đó giơ hai tay lên, la lớn.
“Hắc, vậy đi, đừng đánh nữa, thuốc giải ở chỗ tôi.”
Cuộc chiến tạm ngưng——
Hai người, hai gương mặt quay đầu nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng.
Đúng vậy, con gái.
Mặc quần jean rách, áo sơ mi chín mươi chín tệ thường bán trên vỉa hè, còn có biểu tượng hai cô gái trên áo.
Tóc của cô ta rất ngắn, bay lên trong cơn gió vù vù, giống như cành liễu lơ lửng, mà xinh đẹp nhất chính là ánh mắt cô ta, thâm thuý giống như vũng nước xoáy, chỉ cần nhìn một cái, liền bị rơi vào thật sâu.
Sắc trời tối tăm, ánh sáng chiếu lên mặt cô ta, nặng nề khác thường, giống như bệnh nhân lao sắp từ bỏ cuộc đời.
Thật là đáng tiếc cho gương mặt như vậy, không thể đẩy lùi bệnh tật, thật giống như muốn chết mà không chết được.
Làm người ta lo lắng.
Trong nháy mắt người kia xuất hiện, Đồng Trác Khiêm nhíu mày, giống như là cực kỳ ngoài ý muốn.
Người nọ cũng biết Đồng Trác Khiêm cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ tay lên trời: “Ý tứ phía trên.”
Giọng nói cực kỳ t