
hanh lệ, mang theo khàn khàn và từ tính, mị hoặc lòng người.
Hoa Chân cũng khôi phục lại bình tĩnh, nhìn bình sứ trong tay cô ta, sau đó sờ thắt lưng của mình, vẻ mặt hung ác, nói: “Đ*t em gái cô.”
Cô gái không thèm để ý chút nào, phất tay: “Nhà tôi không có em gái, hoan nghênh cô đ*t em trai tôi.”
“Cô là ai? Có tin bà đây làm thịt cô hay không?”
Sau khi cô gái đó nghe xong lời này liền trực tiếp nằm ở trên đất, không để ý Lạc Lịch ở bên cạnh chút nào, trả lời Hoa Chân.
“Tôi tên là Hướng Oản, bây giờ tôi là người đào phần mộ tổ tiên nhà cô.”
Phốc——
Lạc Lịch cảm thấy buồn cười, bật cười, nụ cười này của anh không có ý gì
hết, nhưng lại giống như ngòi nổ, trong nháy mắt nổ tung, Hoa Chân bỏ
rơi Đồng Trác Khiêm bên cạnh, trực tiếp nhảy đến chỗ Hướng Oản đang nằm, sau đó đá chân.
Hướng Oản nhẹ nhàng giơ tay lên, liền cản được chân của Hoa Chân, sau đó dùng sức nắm chặt.
Trong nháy mắt, Hoa Chân liền cảm thấy đau đớn đánh thẳng lên đầu não, cô lập tức tránh ra, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hướng Oản, nói: “Cô là——”
“Ừ——” Đột nhiên Hướng Oản chỉ chỉ phía sau lưng mình: “Một đám ngu ngốc, đánh thật hăng say, ngay cả việc có người đi theo cũng không biết.”
Cô vừa nói như vậy, ba người lập tức ngừng thở, sau đó lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Hô hấp.
Đúng vậy, hô hấp yếu ớt.
Lại còn đứt quãng, mang theo một tia nức nở.
Hướng Oãn gãi gãi đầu nói: “Thật ngại quá, mới vừa rồi gặp được đám người lén lút giữa đường, liền thuận tay giải quyết, ừ, là ở chỗ đó, đi xem một
chút đi, thuận tiện mang về thẩm vấn.”
Đồng Trác Khiêm dẫn đầu đi đến nơi Hướng Oản chỉ, anh nghiêng đầu, sau đó nhìn thấy thảm cảnh không nỡ nhìn, nhíu mày.
Nhìn cái đống này, giống như một người đàn ông, cả người đều là vết máu, tay chân mở ra theo tư thế quỷ dị, ngoằn ngoèo, Đồng Trác Khiêm liếc thấy
người nọ bởi vì toàn bộ tay chân gảy lìa mà lâm vào hôn mê.
Mà
chuyện làm cho lòng người kinh sợ chính là, từ bụng người đàn ông kia
trở xuống, đầu gối trở lên có một mảnh máu thịt hỗn loạn, hình như còn
có một chút dấu vết khả nghi.
Đột nhiên, Đồng Trác Khiêm cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Giết người bằng một phát súng không được sao? Tại sao phải lấy chân đạp một
lần lại một lần, ma sát lên chỗ đó, cho đến khi nó biến thành thịt vụn
mới thôi.
Tóm lại, đối với thói quen thích đạp chim này của
Hướng Oản, Đồng gia không có cách nào chấp nhận, trước kia chỉ nghe nói
qua, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, đúng là cảm giác có chút đau.
Hoa Chân cũng đi tới nhìn một chút, lập tức nổi đầy da gà, cô vẫn kiêu ngạo với kỹ thuật làm thịt người không thấy máu của mình, nhưng cô gái này
còn ngoan độc hơn.
Lai Lịch cũng đi tới, lúc nhìn thấy cái đó,
liền che kín hạnh phúc của mình, cười đến xinh đẹp khác thường: “Khẩu vị của Hướng tiểu thư thật là nặng.”
Ánh mắt Hướng Oản lập tức dời đến bộ vị của Lạc Lịch, sau đó nói: “Qúa nhỏ, không có hứng thú.”
Ách——
Nhỏ?
Đột nhiên Lạc Lịch quay đầu nhìn Hoa Chân, ánh mắt nhích tới nhích lui, giống như đang hỏi: nhỏ sao? Nhỏ sao? Thật sự nhỏ sao?
Vẻ mặt Hoa Chân đỏ lên, cô gái luôn mạnh mẽ tỉnh táo từ trước đến giờ lại đỏ mặt, mặc dù kỳ lạ, nhưng nhìn thật xinh đẹp.
Trí nhớ của cô quay trở lại một đêm điên cuồng kích tình từ rất lâu.
Sau đó mặt của cô càng thêm đỏ.
Ai nói nhỏ? Nhỏ sẽ đau như vậy sao?
Nhìn ánh mắt trao đổi giữa hai người, Hướng Oản cười cười: “Tôi nói giỡn,
tôi chưa từng thấy qua, với lại, tôi không thích dạng đàn ông ẻo lả như
thế, tôi thích——Đồng g—i—a——” Một chữ cuối cùng kia kéo thật là dài, làm cho Đồng Trác Khiêm run rẩy, sau đó Hướng Oản lấy tư thế Titanic chìm
xuống biển ôm lấy Đồng Trác Khiêm.
Đồng Trác Khiêm lập tức tránh ra, không muốn để ý cô gái không có đạo đức này.
“Hừ, nếu anh cho tôi ôm một cái, sờ một cái, nói không chừng tôi sẽ cho anh thuốc giải, bằng không cô gái của anh sẽ chờ——”
Ánh mắt Đồng gia nhíu lại, Hướng Oản cười cười, không nói mấy chữ cuối cùng kia ra khỏi miệng, mỉm cười hỏi: “Có cho sờ hay không?”
“Cô còn chưa sờ đủ sao?”
Không nói còn tốt, vừa nói ra những lời này, Hoa Chân và Lạc Lịch liền hiểu
lầm, lấy ánh mắt gian phu dâm phụ nhìn Đồng Trác Khiêm và Hướng Oản.
Sắc mặt Đồng Trác Khiêm lạnh lẽo.
Nghĩ cái gì vậy? Trước khi nhìn thấy Hướng Oản cũng biết thần kinh cô gái
này có vấn đề, thấy đàn ông liền muốn giở trò, không có chút kiên kỵ
nào.
Anh chỉ nói là, binh lính và thượng cấp, những người trong nhà nước kia, có ai mà chưa bị cô ta sờ qua sao?
Hướng Oản nghe anh nói như vậy, lại thở dài xa xôi, thật giống như Đậu Nga kêu oan.
“Mẹ kiếp, bây giờ cả ngày đều sống trong học viện nữ sinh, liếc mắt nhìn
xung quanh, máy bay rơi đầy đất, đôi chân lại giống như rừng rậm, tôi
sắp sụp đổ rồi, ghê tởm nhất là, sau khi ăn cơm, một đám nhóc nhỏ tuổi
não tàn còn tới trêu đùa tôi.”
“Kết quả sao?” Những lời này là Lạc Lịch hỏi.
Hướng Oản cười một tiếng: “Đánh về với ông bà.”
Quả nhiên là như vậy.
“Ừ——” Hướng Oản trực tiếp ném thuốc giải cho Đồng Trác Khiêm, sau đó xoay
người rời đi: “Tôi trở về học viện, nếu không lát nữa thầy giáo điểm
dan