
y. Con cứ kệ nó, lát sau nó khác thôi, không biết
chừng lại còn chủ động tìm đến con đấy. Tiểu Nê là con mẹ, mẹ hiểu nó
mà."Bà Lâm nói với Tuấn Kiệt như vậy nhưng mục đích là ám chỉ Tiểu Nê: " Con cứ giận đi, chẳng có gì đâu, mọi người sẽ mặc kệ con thôi."Những
lời của bà chủ yếu là để hòa giải mâu thuẫn giữa hai đứa, nhưng bà không ngờ lại khiến con gái bà nổi cơn thịnh nộ.Tiểu Nê ném cục len trên tay
xuống đất rồi đưng dậy òa khóc, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cô tức run bắn khiến Đinh Tuấn Kiệt sợ hết hồn, cô gào lên với mẹ: " Mẹ à, mẹ con mình đều bị hắn lừa rồi! Hắn là kẻ đại bịp! Mẹ còn nói giúp cho hắn
nữa.""Tiểu Nê! ngồi xuống! Tại sao lại hư thế?" Bà Lâm tức giận, nghiêm
khắc dạy con.Nhưng Tiểu Nê cứ gào lên, cô không để ý đến lời dạy của mẹ, cô tiếp tục jét lên như người điên: " Mẹ à, hắn là kẻ lừa đảo. Hắn đã
lừa cả nhà ta, vừa nhận của bố thí của nha ta lại đem lòng yêu người con gái khác. Bây giờ bọn chúng đã lấy nhau rồi. Hắn đã lừa bịp khiến cả
nhà ta đau khổ. Con..." Tiểu Nê cố gào to hết cỡ, cô cứ nhảy dựng lên,
vung tay ném mấy cốc trà vỡ tan tành."Tiểu Nê, con điên à? Con đang nói
lung tung gì thế? Sao lại bố thí cho Tuấn Kiệt? Những lời như thế con
cũng nói ra được à? Tuấn Kiệt là con trai mẹ, là anh trai con. Thím
Trương, mau dẫn Tiểu Nê vào phòng."Hiện giờ bà Lâm là người có quyền
nhất trong nhà, bà phải quyết đinh làm một việc gì đó khiến mọi người
đều cảm thấy công bằng. Bà lựa chọn phải trách con gái mình. Cô nàng vừa nổi cơn tam bành bị thím Trương kéo về phòng.Đinh Tuấn Kiệt sững sờ
ngồi bất động tại chỗ. Trong đầu anh cứ vang lên tiếng thét phẫn nộ
trong nước mắt của Tiểu Nê: " Hắn là kẻ lừa đảo. hắn vừa nhận của bố thí của nhà ta vừa..."Đến Tiểu Nê cũng nhận ra mình đang nhận của bố thí
nhà họ, huống hồ là bà Lâm...hiện giờ bà đang nghĩ gì?Đinh Tuấn Kiệt
cùng lúc cảm thấy mắt đỏ lên, mũi cay cay, anh cảm thấy mơ hồ khó hiểu." Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?" bà Lâm cũng muốn làm rõ mọi chuyện, trấn tĩnh một chút bà lên tiếng hỏi." Tiểu Nê..nghe nói con đã lấy vợ rồi."
Đinh Tuấn Kiệt tái mặt trả lời nhưng anh vẫn không thể nói với bà chuyên họ đã quan hệ với nhau.Chỉ cần một câu nói nhưng một bà mẹ từng trải
như bà Lâm hoàn toàn nắm bắt được sự việc. Bà nghĩ một lát rồi chau mày
hỏi Tuấn Kiệt: " Nói cho mẹ nghe con đã kết hôn bao lâu rồi?"" Bốn
năm."Đinh Tuấn Kiệt trả lời. Anh ôm mặt bởi không muốn nhìn thẳng vào
mắt bà." Sao trước đây chưa từng nghe con nói về chuyện này?"Đinh Tuấn
Kiệt định trả lời vì bố mẹ không hỏi con về chuyện này, nhưng nghĩ lại
anh cảm thấy kiểu biện bạch như vậy quá yếu đuối và nhục nhã nên anh
quyết định im lặng không nói gì cả.Một hồi lâu sau bà Lâm nói tiếp, nói
với Tuấn Kiệt nhưng thật ra bà đang tự nói với chính mình: " Mấy ngày
trước Tiểu Nê có nói với mẹ rằng nó muốn trang trí nhà mới của các con
thật đẹp. Mẹ thấy nó rất hăng hái, vui vẻ, tuy trêu nó nhưng thật ra
trong lòng mẹ cũng vui mừng giống hệt nó. Mẹ cũng từng là cô dâu, mẹ có
thể cảm nhân được nhịp đập của con tim Tiểu Nê lúc đó, chắc chắn sẽ rất
rộn ràng. Mẹ cũng là phụ nữ nên mẹ tưởng tượng được dự tuyệt vọng của
người phụ nữ khi chính tay mình trang trí căn nhà cho người mình yêu
thương và tình địch. nếu đó là mẹ...thôi có lẽ ông trời đã định sẵn cho
con và nó không có duyên phận với nhau."Sau đó mẹ của Tiểu Nê còn nói
với anh một số điều nữa nhưng anh thực sự không nhớ nỗi. Vẫn theo thường lệ bà Lâm giữ anh lại ăn cơm nhưng anh từ chối. Sau đó anh hoàn toàn
không biết mình ra khỏi nhà họ Lâm như thế nào, chập choạng về nhà ra
sao.Trên đường về nhà, Đinh Tuấn Kiệt chỉ muốn đeo cho mình cái biển,
trên đó viết: Đây là con lợn vong ân bội nghĩa. Tôi thất tình rồi.Mẹ thường trêu rằng trên mặt tôi có chữ. Toi thừa biết bà sẽ nói mặt tôi bị khắc hai chữ: thất tình. Tôi liền nói: "Trò đùa
của mẹ nhạt quá!" Chẳng hay cũng chẳng buồn cười.Tôi hiểu, mỗi khi tôi
không vui, mẹ cũng sẽ rất buồn. Tôi không muốn làm ảnh hưởng đến tới tâm trạng của mẹ, cho nên cố gắng mỗi ngày ăn ngủ bình thường như không có
chuyện gì vậy.Thế nhưng mẹ tôi vẫn nhận ra.Mẹ đúng là người mẹ tốt nhất
trên đời, lúc tôi thất tình mẹ không khuyên tôi những điều đại loại như: Con vẫn còn trẻ còn có nhiều cơ hội lựa chọn. Những câu khuyên nhủ này
chẳng có tác dụng gì cả. Mẹ tôi chỉ dạy tôi, nếu con cảm thấy xấu hổ
trước mọi người thì con hãy xả stress bằng cách tắm, đừng giữ trong
lòng.Tôi ngâm mình trong bồn tắm, vùi mặt vào nước, rồi phát hiện ra
rằng làm như vật nước mắt sẽ không chảy ra được. Sau đó tôi vặn vọi hoa
sen ào ào, như vậy nếu tôi có gào khóc thì cũng chẳng ai nghe thấy.Bước
ra khỏi nhà tắm, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Tôi thầm cảm tạ
rằng may mà tôi có một người mẹ tâm lý, người đã dạy cho tôi một phương
pháp hữu dụng. Lần đầu trong vòng ba ngày tôi có mong muốn đi ra
ngoài.Ông trời cũng giúp tôi, lúc này Trùng Khánh cứ mưa phùn liên miên, do vậy nếu chẳng may đi trên đường có gặp phải cảnh vật quen thuộc mà
đau lòng rơi lệ thì cũng không bị để ý.Bước ra