
. . . không cần hung tàn như vậy?”
Lời này vừa nói
ra, Mĩ Địch bên kia truyền đến một tiếng thở ngắn than, bao hàm vô số
rối rắm u oán trong lòng: “Nếu chị biết, sẽ không chịu khổ vì Tần Trung
nhiều năm như vậy.”
Chu Tráng Tráng vừa nghe liền hiểu được – thì ra anh rễ Tần Trung cũng là một động vật ăn thịt a.
Với tâm trạng thông cảm, Chu Tráng Tráng cúp điện thoại.
Người thứ hai gặp mặt chính là Hải Nhĩ, đây được coi như một đại công thần
trợ giúp Chu Tráng Tráng cùng Thường Hoằng hòa hảo. Chu Tráng Tráng vẫn
rất biết ơn hắn, liền mua mực vò viên vui vẻ chạy tới cho hắn.
Hải Nhĩ đã biết bao ngày chưa được ăn no, không quá vài cái đã nuốt hết
sạch sẽ ba hộp mực vò viên, ăn xong còn chép chép miệng vài lần, đôi mắt lóng lánh nước trong suốt nhìn Chu Tráng Tráng.
Chu Tráng Tráng khẽ cắn môi, lại lao đi, lần nữa mua về không ít thức ăn nhét vào trong bụng Hải Nhĩ.
Ăn xong rồi, Hải Nhĩ một lần nữa lại ngồi trước bàn thí nghiệm, hỏi: “Em với anh họ gần đây đều tốt chứ?”
“Ân, cũng tạm.” Chu Tráng Tráng tưởng tượng đến chuyện giường chiếu mặt bắt
đầu đỏ giống như vụng trộm: “Hải Nhĩ, cám ơn anh đã giúp bọn em.”
“Kỳ thật cũng không phải giúp hai người, mà là giúp anh.” Hải Nhĩ dùng khăn tay lau khóe miệng, dường như cũng muốn lau đi một ít dấu vết tình cảm
vương vấn.
“Giúp anh? Sao lại nói vậy?” Chu Tráng Tráng khó hiểu.
“Không có việc gì.” Hải Nhĩ buông khăn tay: “Anh chỉ là cảm thấy, hai người mới là cặp thích hợp nhất.”
“Mới không thích hợp, anh không biết anh họ anh bá đạo biết bao nhiêu, còn
cố chấp, hẹp hòi!” Chu Tráng Tráng mỗi lần nhắc tới Thường Hoằng với
người ngoài theo phản xạ là bắt đầu quở trách: “Bên anh ấy, em không có
ngày nào là không bực mình, tức chết em!”
Hải Nhĩ nghe Chu Tráng Tráng không ngừng quở trách, trên mặt lộ ra tươi
cười an tĩnh: “Nhưng em chính là thích anh họ như vậy a.”
Chu Tráng Tráng mặt đỏ lên, đỏ cả một lúc lâu mới sực nhớ, uy hiếp nói:
“Cũng không thể đem những lời này nói cho anh ấy, bằng không anh ấy phải ngạo kiều lên trời.”
“Anh biết.” Hải Nhĩ nhìn Chu Tráng Tráng, ánh mắt là sự thoải mái yên lặng: “Anh chúc phúc hai người.”
Chúc phúc xong, Hải Nhĩ lại nói tiếp
thêm một câu làm cho lỗ chân lông Chu Tráng Tráng tiết ra mồ hôi lạnh:
“Có điều Tráng Tráng em vẫn phải cẩn thận với Phó Dương Dương một chút,
cô ta không phải loại người dễ dàng buông tay đâu.”
“Chỉ cần Thường Hoằng không có chút tình ý gì với cô ấy, em cho rằng cũng
chẳng có gì phải lo ngại hết, dù sao nguyên nhân bên trong mới là nguyên nhân căn bản dẫn đến sự thay đổi.” Chu Tráng Tráng tự cổ vũ bản thân
mình như thế.
“Nói là nói như vậy,
nhưng Phó Dương Dương cô nàng này. . . . . .” Hải Nhĩ muốn nói lại thôi: “Tóm lại, em vẫn nên chú ý chút, cẩn thận vẫn tốt hơn.”
Những lời Hải Nhĩ nói cứ lởn vởn trong lòng Chu Tráng Tráng.
Không bao lâu sau khi Hải Nhĩ cảnh báo, thì Phó Dương Dương xuất hiện. (Q: Hải Nhĩ như nhà tiên tri đó)
Đó là vào một ngày đầy mây không có ánh nắng mặt trời, bởi vì sắp vào
đông, gió lạnh thấu xương, lạnh đến nổi Chu Tráng Tráng nước mũi rỉ rã
chảy. Trong lớp học, Chu Tráng Tráng vẫn ảo tưởng Thường Hoằng có thể
mang áo khoác đến trường cho mình, nhưng lúc tan học đợi ở cổng trường
một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng của hắn .
Chẳng lãng mạn, chẳng lãng mạn chút nào a, Chu Tráng Tráng chỉ có thể rụt cổ co tay trở về nhà.
Ai ngờ vừa đi đến cửa nhà, bỗng nghe thấy có giọng nữ ở trong nhà, vội đem lỗ tai áp lên cánh cửa, kết quả vừa mới áp vào liền nghe tiếng thuỷ
tinh vỡ vụn.
Khốn thật! Muốn điên
loan đảo phượng hả? Chu Tráng Tráng không kiềm chế được, móc chìa khoá
ra vặn một cái mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, mắt cún tròn
thiếu chút nữa bị chọc mù — Phó Dương Dương bộ dáng mảnh mai đang yếu ớt ngã vào trong lòng Thường Hoằng, trên mặt đất toàn mảnh thuỷ tinh vỡ.
Nhìn thấy tình trạng này, Chu Tráng Tráng tức giận đến cả người trướng đỏ,
lập tức muốn hóa thân thành con chó Bull Terrier có tướng mạo giống Tôn
Hồng Lôi (*), tấn công cắn đôi gian phu dâm phụ này cho mặt mũi tan
tành.
(*) Tôn Hồng Lôi: một diễn viên Trung Quốc, bị khán giả bảo giống với loại chó Bull Terrier – một loại chó dữ ở Anh.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Phó Dương Dương trộm liếc về phía
mình, Chu Tráng Tráng cắn chặt răng, nhẫn nhịn đến quai hàm cũng muốn
mỏi nhừ, cuối cùng bình tỉnh lại, vài bước tiến lên, đem tách Phó Dương
Dương cùng Thường Hoằng ngăn cách ra, “ha ha” cười, nói: “Chị Dương
Dương, sao chị lại tới đây vậy? Là tới xem nhà mới của em cùng Thường
Hoằng sao? Sao lại không báo trước, khéo chọn quá nhằm ngay lúc em không có ở nhà mà tới.”
Chu Tráng Tráng dù sao cũng ăn thịt từ nhỏ đến giờ, khí lực rất lớn, một ít lực đã đẩy Phó Dương Dương ra khỏi Thường Hoằng. Mà Phó Dương Dương cũng liền”thuận
thế” ngã xuống trên mặt đất, tay cũng “trùng hợp” đè lên những mảnh vụn
thủy tinh, máu liền chảy ra.
Thường Hoằng nhíu mày, lập tức bước đến kéo cô ta lên, hỏi: “Có sao không?”
“Không có gì.” Khuôn mặt đầy đặn trắng nõn, chiế