
i? Nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sẽ phát sinh cái gì? Để
tôi nghĩ xem, hai người sẽ lừa gạt tôi tiếp tục hẹn hò, sẽ bởi vì cảm
giác tội lỗi trong nội tâm vô cùng mới mè mà càng không thể quên cuối
cùng kìm lòng không đậu, hoặc là bị tôi phát hiện, hoặc là lén lút cùng
một chỗ, là như thế này đi, Chu Tráng Tráng.” Giọng Thường Hoằng thực
bình tĩnh nhưng từ nơi nào đó Chu Tráng Tráng cảm nhận được tình cảm đè
ép mạnh mẻ.
“Thật xin lỗi.” Chu Tráng Tráng rốt cục rơi lệ: “Thường Hoằng thật sự xin lỗi, tôi cũng không có
nghĩ đến sẽ như vậy, tôi cũng không nghĩ sự tình sẽ biến thành như vậy.”
“Em không nghĩ, tôi không nghĩ, Hải Nhĩ cũng không nghĩ, chính là sự tình
đã muốn biến thành như vậy rồi.” Thường Hoằng chậm nói: “Có lẽ ở trong
lòng hai người, tôi mới là kẻ thứ ba phải không? Là tôi đối với em quấn
quýt càn quấy phiền hà em chết đi được, khiến em mất đi cơ hội cùng Hải
Nhĩ một chỗ, trong lòng em là nghĩ như thế này đi, Chu Tráng Tráng.”
“Bắt đầu có lẽ là đúng như thế, nhưng sau đó, sau đó suy nghĩ của tôi đã muốn thay đổi.” Chu Tráng Tráng giải thích.
“Thay đổi?” Thường Hoằng cười, nụ cười lần này cũng mỏng manh như vậy: “Chu
Tráng Tráng, tôi chỉ hỏi em một câu, em rốt cuộc có từng xem tôi trở
thành bạn trai em chưa?”
Chu Tráng Tráng như là bị xương cá đâm nghẹt, muốn nói cũng đau đớn vô cùng.
“Chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy, có hay không trong phút chốc em đem tôi trở thành bạn trai em?” Thường Hoằng hỏi.
Chu Tráng Tráng rốt cục mở miệng, dù khó khăn, nàng vẫn là đã mở miệng: “Có, đương nhiên là có.”
Đây là lời nói dối, nàng đối với tình cảm của Thường Hoằng luôn luôn không
hiểu rõ lắm. Chính là nàng phải nói chuyện, bởi vì lo sợ, không phải vì
sợ Thường Hoằng bạo lực, mà là sợ hãi hắn sẽ rời đi.
Thường Hoằng vẫn mỉm cười: “Tráng Tráng, em không giỏi che dấu, em rất đơn thuần, đơn thuần đến ngay cả nói dối cũng không đạt.”
Thoáng chốc này, Chu Tráng Tráng tựa hồ ý thức được cái gì, chính là cảm giác kia quá nhanh, nhanh đến nàng không thể bắt lấy.
Nàng bắt lấy tay Thường Hoằng, muốn nói cái gì nhưng suy nghĩ hỗn loạn, cái gì cũng không nói nên lời.
Mà lúc này đây, Hải Nhĩ trên giường bệnh có dấu hiệu tỉnh, lại bắt đầu thì thào gọi tên nàng. Chu Tráng Tráng không thể bỏ mặc, liền đi qua xem
tình trạng Hải Nhĩ, cũng ấn nút báo động đầu giường.
Lúc quay đầu lại tìm Thường Hoằng, phát hiện hắn không biết đã rời đi từ khi nào.
Lần này Thường Hoằng thật sự rất tức giận, Chu Tráng Tráng biết, đồng thời
cũng biết, hắn tức giận là đương nhiên, vì những việc nàng gây ra thật
là quá phận.
Nàng muốn gửi tin nhắn
hay gọi điện cho Thường Hoằng, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên lại
không biết nên nói gì đây, có lẽ bất cứ lời gì đều quá tẻ nhạt.
Dù sao Hải Nhĩ khi bị thương là ở cùng với mình, Chu Tráng Tráng vẫn kiên
trì mỗi ngày đều đi bệnh viện, nhưng vì tránh tạo thành cục diện không
thoải mái cho mọi người, nàng mỗi lần đến đều là thừa dịp không có ai,
trộm liếc mắt nhìn một cái.
Mấy ngày
trước đều thành công, nhưng người tính không bằng trời tính, lúc nàng
thăm Hải Nhĩ xong, chuẩn bị rời đi thì bị mẹ Hải Nhĩ ngăn lại.
Trên người mẹ Hải Nhĩ có một loại phong thái mạnh mẽ, bất luận kẻ nào đứng trước mặt bà cũng sẽ kinh sợ.
“Chu-tiểu-thư, ta muốn nói chuyện với cháu một chút.” Giọng nói mẹ Hải Nhĩ khiến người ta không thể cự tuyệt.
Cái gì nên tới cũng tới, lần này đào thoát còn có lần sau, huống chi chính
mình gây hoạ thì chính mình phải gánh chịu. Chu Tráng Tráng đáp ứng, đi
theo mẹ Hải Nhĩ đến một quán trà yên tĩnh bên cạnh bệnh viện.
Mẹ Hải Nhĩ gọi một bình trà Bích Loa Xuân, nước trà trong vắt, vào miệng hương thơm ngát.
“Những người trẻ tuổi các cháu chắc cũng không thích đến nơi thế này, ngại
loại địa phương này, chê tiết tấu quá chậm.” Mẹ Hải Nhĩ cách nửa ngày
mới lấy những lời này mở màn.
Chu Tráng Tráng chỉ có thể mỉm cười, nàng hiểu được mẹ Hải Nhĩ muốn nói không phải chỉ thế này.
Lại mất thêm thời gian nửa chén trà, mẹ Hải Nhĩ rốt cục bắt đầu nói đến
chính sự: “Chu-tiểu-thư, cháu có biết cha Hải Nhĩ làm sao mà qua đời
không?”
Chu Tráng Tráng lắc đầu, nàng thậm chí ngay cả chuyện cha Hải Nhĩ đã qua đời cũng không biết được.
Không ai nói qua, nàng cũng chưa bao giờ hỏi tới.
“Ông ấy bị bệnh tim bẩm sinh, khi 29 tuổi đã qua đời, loại bệnh này là bệnh
di truyền gia tộc, đàn ông trong gia đình họ không có ai sống quá 30
tuổi.” Giọng mẹ Hải Nhĩ thực bình tĩnh, một loại bình tĩnh do trải qua
tang thương một đời: “Nói cách khác, Hải Nhĩ cũng thế, nó cũng sống
không quá 30 tuổi.”
Những lời này
như một búa lớn hung hăng giáng xuống đầu Chu Tráng Tráng, nàng nhất
thời đầu óc choáng váng, trái tim đau không thể tả.
Hải Nhĩ, một người yếu ớt như vậy, một người hiền lành như vậy, một người
thông minh như vậy, nhưng sinh mệnh chỉ ngắn ngủi có như thế thôi.
Ông trời an bài vĩnh viễn đều tàn khốc thế sao.
Chu Tráng Tráng nàng không có gì tác dụng, từ nhỏ đến lớn lại một lần bệnh nặng cũng không có, thật nực cười.
“Hải Nhĩ cũng không biết chuy