
, cháu bên cạnh
Thường Hoằng chắc chắn sẽ bị phản đối, cho dù được gả vào, với tính cách của họ với của cháu, tháng ngày sau này sẽ không quá thoải mái, nếu cứ
như vậy, còn có thể khiến quan hệ giữa Thường Hoằng và cha mẹ trở nên
không hài hòa.” Mẹ Hải Nhĩ khuyên nhủ: “Chu tiểu thư, ta là vì cháu với
Thường Hoằng mà suy nghĩ, các cháu tốt hơn không nên bên cạnh nhan.”
Nhìn Chu Tráng Tráng cắn môi dưới không nói lời nào, mẹ Hải Nhĩ lại bổ thêm
câu nữa: “Kỳ thật ta biết Thường Hoằng gần đây cũng thực rối rắm, ba mẹ
nó coi trọng Phó Dương Dương, vẫn luôn ghép đôi con bé với Thường Hoằng
(bản gốc ghi là muốn ghép đôi với Hải Nhĩ, ta đọc thấy kỳ nên mạn phép
tác giả sửa lại Thường Hoằng), Phó Dương Dương đứa nhỏ này tuy hơi lạnh
nhạt, nhưng lại rất thích hợp bước vào gia đình họ. Thường Hoằng cùng
con bé cũng là chuyện tốt đi. Chu *****, cháu cảm thấy thế nào?”
Chu Tráng Tráng không trả lời cái gì, chính là cảm giác cả người như là bị
rút đi xương sống, mềm nhũn ngồi phịch dựa vào lưng ghế.
Vài ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra nhiều biến cố như vậy, Chu Tráng Tráng chỉ
cảm thấy thần trí mơ màng, cái gì cũng nghĩ không ra, sau khi từ trà
quán quay về ký túc xá liền cảm giác trên người không thoải mái, đem đó
bị sốt cao, cũng may có Đại Kiều, Đồng Ý chăm sóc, chật vật đến hừng
đông mới chậm rãi hạ bớt.
Kết quả trưa hôm đó, Thường Hoằng gọi điện thoại tới nói muốn gặp nàng.
Chu Tráng Tráng gắng gượng xuống giường, nhìn chính mình trong gương, mới
một đêm mà đã gầy đi thế này, thật là đáng tiếc cho số bánh bao kia.
Lúc xuống lầu, Chu Tráng Tráng liếc mắt một cái liền thấy Thường Hoằng
trước ký túc xá, hắn dường như cả đêm không ngủ, hai mắt đỏ bừng, khóe
mép lúng phúng râu. Một đêm vậy thôi, hai người lại gặp dày vò lớn như
thế.
“Lên xe đi.” Thường Hoằng mở cửa xe Wrangler của mình ra, Chu Tráng Tráng gật gật đầu, nghe lời đi lên ngồi.
Trong ấn tượng, hai người bọn họ chưa từng có thời khắc hoà thuận như thế —
hắn chưa bao giờ ôn nhu như vậy, nàng cũng không nghe lời như thế, đã
từng ao ước có được khoảnh khắc như thế nhưng lại xuất hiện lúc này,
thật sự là châm chọc.
Thường Hoằng
một đường đem nàng đưa đến một khu nhà ở trung tâm thành phố, trực tiếp
lên lầu 29, vào một gian phòng mới đang trang hoàng.
Phòng không lớn, một phòng ngủ, một phòng làm việc, một ban công, dùng gỗ để
bày trí, màu sắc chủ đạo là vàng nhạt, nhìn qua thật ấm áp thoải mái,
thực thích hợp cho đôi vợ chồng son.
“Em thích căn phòng này không?” Thường Hoằng đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Thích.” Chu Tráng Tráng không rõ cho nên chỉ có thể dựa vào trực giác trả lời.
“Căn phòng này, vốn là tôi mua để làm nhà mới cho chúng ta.” Thường Hoằng lặp lại nói: “Vốn định là như vậy.”
Chu Tráng Tráng giật mình, cho … nàng them hai cái đầu nữa nàng cũng không
nghĩ đến Thường Hoằng cư nhiên đã muốn chuẩn bị tốt cho tương lai bọn
họ.
Phong cách bày trí trong này từng chút từng chút đều là hắn nghĩ ra.
Mỗi một cây đinh, mỗi một con ốc, mỗi một viên gạch đều à hắn tự mình chạy đi bên ngoài mua về.
Nơi này trang hoàng cũng không xa hoa, nhưng nhìn chung khiến người ta cảm
thấy rất thoải mái, tất cả đều là công lao vất vả của hắn.
Chu Tráng Tráng rốt cục hiểu được vì sao hắn gần đây luôn không có thời
gian gặp nàng, nguyên lai hắn ngoài bận việc học còn phải tới nơi này
trông coi, vì tối ngày chuẩn bị cho phòng ở của hắn cùng nàng.
Mà nàng thì sao? Lại cùng Hải Nhĩ đi lên núi, ngắm mưa sao băng.
Chu Tráng Tráng cảm thấy được chính mình là cái tội nhân, vô luận nhiều ít
nước mắt cũng rửa sạch không được trên người nàng đích tội nghiệt.
“Tôi từng vô số lần tưởng tượng lúc đưa em xem nơi này, cảnh tượng đem chìa
khóa giao cho em, nhưng người tính không bằng trời tính, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, chúng ta lại ở chỗ này chia tay.” Thường Hoằng bước tới góc tường, nơi đó có mấy thùng sơn.
“Chia tay”. Hai chữ làm cho Chu Tráng Tráng cả người run lên.
Nàng nháy mắt hiểu được mục đích Thường Hoằng hôm nay đưa mình tới nơi này, hắn là muốn hủy đi nơi này, cùng nàng kết thúc.
Ý thức được điểm ấy, tim Chu Tráng Tráng lập tức siết chặt lại, nàng nâng lên mắt, nhìn thấy Thường Hoằng mở nắp thùng sơn ra, đem toàn bộ sơn
hách lên trên vách tường, nhanh chóng phá huỷ mọi thành quả trước đó,
căn nhà đã bị hủy, từ tốt đẹp hủy diệt thành xấu xí không chịu nổi.
“Từ bỏ, cái gì cũng không cần, phòng ở tôi từ bỏ, cảm tình cũng không cần,
Chu Tráng Tráng . . . . . . em, tôi cũng không cần.” Thường Hoằng có một ngang ngược, buộc tình cảm của mình đối với Chu Tráng Tráng chỉ giống
như say rượu.
Chu Tráng Tráng rốt
cuộc nhịn không được, nhào tiến lên, vòng tay ôm chặt thắt lưng hắn,
khóc: “Thường Hoằng không cần như vậy, là em sai lầm rồi, nhưng sự tình
cũng không phải như anh tưởng tượng đâu, xin anh tin em, nếu anh đồng ý, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn, em sẽ không lại chọc giận anh nữa, em sẽ làm một bạn gái tốt, được không?”
Thường Hoằng dừng động tác, lỗ tai Chu Tráng Tráng áp trên lưng hắn, nàng nghe thấy