
ện này, ta cũng không hy vọng nó biết, nó còn
sống chừng nào nên có cuộc sống như một người bình thường chừng đó.” Ánh mắt mẹ Hải Nhĩ kiên nghị: “Nhưng đôi khi, ta cũng hy vọng cuộc đời nó
mỗi một phút đều được vui vẻ, ta nguyện ý trả giá tất cả.”
“Ý của dì rốt cuộc là cái gì?” Vì tin dữ này, Chu Tráng Tráng sắc mặt có điểm tái nhợt.
“Ta nhìn ra được là con ta thích cháu, mà cháu đối với nó cũng không phải
không có cảm tình, ta hy vọng cháu có thể cùng nó một chỗ, khiến cho nó
vui vẻ, đây là lời thỉnh cầu của một người mẹ.” Mẹ Hải Nhĩ chậm chậm
nói: “Chu *****, xin cháu chia tay Thường Hoằng đi, cùng Hải Nhĩ cùng
một chỗ.”
Chu Tráng Tráng hoàn toàn sửng sốt, nàng lúc trước từng nghĩ tới mẹ Hải Nhĩ sẽ nói gì với nàng. Bà hẳn là sẽ kêu mình rời xa Hải Nhĩ cùng Thường Hoằng, hẳn là sẽ không được quấn quýt
lấy Hải Nhĩ, hẳn là sẽ mạnh mẽ mắng chửi mình gian xảo, nhưng làm sao
cũng không nghĩ đến bà lại yêu cầu mình hãy bên cạnh Hải Nhĩ.
“Cháu muốn điều kiện gì, đều có thể nói.” Mẹ Hải Nhĩ nói: “Chu tiểu thư, xin
cháu đừng hiểu lầm, ta cũng không cho rằng cháu là loại con gái yêu tiền tài phú quý, ý của ta chính là cho cháu thấy rõ suy nghĩ của ta, chỉ
cần cháu có thể cùng với Hải Nhĩ, ta đều nguyện ý trả giá cho tất cả.”
“Nhưng nếu Hải Nhĩ biết chuyện này, anh ấy sẽ rất không vui, anh ấy sẽ không
cần một phần tình cảm mà mẹ mình cầu xin mới có.” Chu Tráng Tráng lắc
đầu: “Hơn nữa, cháu cùng Hải Nhĩ … cho tới bây giờ anh ấy đều không có ý muốn cùng cháu một chỗ, cháu thậm chí từng thổ lộ với anh ấy, nhưng anh ấy cũng không có phản ứng gì, cho nên cháu nghĩ anh ấy đối với tình cảm của cháu hẳn là không phải như dì tưởng tượng đâu.”
Chu Tráng Tráng cũng muốn hồ đồ, Hải Nhĩ đối với tình cảm của nàng rốt cuộc là như thế nào, nàng không thể hiểu hết, nàng đã từng không ngừng cho
hắn thấy tâm tư của mình, thậm chí nói nguyện ý cùng Thường Hoằng tách
ra để cùng hắn một chỗ, nhưng Hải Nhĩ ngoài mặt cũng chẳng phản ứng gì,
nàng vẫn nghĩ tình cảm của hắn đối với nàng chỉ là bình thường thôi.
Nhưng hôm ở trên núi, cái nắm tay khi ngắm mưa sao băng, còn cái mỉm cười với nàng trước khi rơi xuống vách núi, đều có thâm ý khác.
Chu Tráng Tráng thật sự hồ đồ .
Cuối cùng mẹ Hải Nhĩ phải nói ra chân tướng: “Hải Nhĩ từ nhỏ nhiều bệnh, lúc trước hay bị những đứa trẻ khác khi dễ, mỗi lần như vậy Thường Hoằng
đều đích thân ra tay bảo vệ nó. Thường Hoằng là người anh tốt, có cá gì
ăn ngon uống khoẻ sẽ đều nhường cho Hải Nhĩ, cho nên Hải Nhĩ từ tận đáy
lòng xem Thường Hoằng không chỉ là một người anh mà là một vị thần
thánh. Hải Nhĩ thích cháu, ta là mẹ nó ta đương nhiên biết, gối trong
phòng nó vẫn luôn đặt phiếu đăng ký tham gia nhóm của cháu, cháu cũng
không biết, phải không. Nó là đứa nhỏ như thế đó, thân thiện vui vẻ
nhưng lại không biết cách biểu đạt. Mà chờ khi nó nguyện ý biểu đạt, lại phát hiện cháu là cô gái Thường Hoằng thích. Hải Nhĩ không có khả năng
đi đoạt người yêu của người anh trai thần tượng này, cho nên nó chỉ có
thể để đoạn ình cảm kia chôn sâu trong lòng. Quan trọng hơn là, Chu tiểu thư, ta biết cháu cũng thích nó, cháu có tình cảm với Hải Nhĩ, đây cũng là lý do vì sao ta dám tìm cháu, tình yêu của cháu với Hải Nhĩ cũng
không phải bố thí, hai người đều có tình cảm với nhau thì hẳn là phải
bên nhau chứ.”
Đầu Chu Tráng Tráng
hỗn loạn, như là bị nhét vào rất nhiều thứ gì đó, nàng để ý không rõ,
chỉ có thể lắc đầu, liều mạng lắc đầu: “Không, cháu đã là bạn gái Thường Hoằng, cháu không thể … đối với Thường Hoằng như vậy … không được, cảm
tình của cháu cũng không thể nhận.”
“Thường Hoằng bên kia ta sẽ đi nói, ta biết làm như vậy thực có lỗi với thằng
bé, nhưng. . . . . . Hải Nhĩ nó, còn có bao nhiêu ngày nữa đâu? Ta bất
quá muốn cho nó vui vẻ một chút.” Phải tới giờ phút này, mẹ Hải Nhĩ mới
lộ ra tình thương của mẹ đau xót: “Chu *****, cháu là lo lắng bệnh của
nó phải không? Ta hiểu được, đây đối với cháu rất không công bằng, đặt
tình yêu trên người một nam nhân có thể rời khỏi thế giới này bất cứ lúc nào, vả lại cháu còn quá trẻ. Nhưng Chu tiểu thư, ta có thể cam đoan
với cháu, cho dù sau này Hải Nhĩ . . . . . . đi rồi, ta cũng sẽ toàn bộ
chiếu cố quãng đời còn lại của cháu, cháu vĩnh viễn là vợ Hải Nhĩ, ta
tuyệt đối sẽ không bạc đãi cháu.”
“Không không không, không phải bởi vì chuyện này, dì à, tình cảm cháu cùng Hải Nhĩ lúc ấy rất phức tạp, không phải nói bên nhau là có thể bên nhau,
chuyện này chờ sau khi anh ấy bình phục cháu sẽ chậm rãi nói chuyện với
anh ấy. Mà điều quan trọng hơn là, cháu không biết Thường Hoằng sẽ bởi
vì … bệnh tình Hải Nhĩ mà chia tay, nếu là như vậy, lúc trước anh ấy tại sao lại cùng cháu một chỗ?” Chu Tráng Tráng vẫn lắc đầu, những lời giờ
phút này không giống giải thích, mà giống như trấn an chính bản thân
mình.
“Lòng tự trọng của Thường Hoằng quá mạnh mẻ, cháu cảm thấy cảm thấy sau sự việc phát sinh cùng Hải Nhĩ, trong lòng nó còn có thể cùng cháu trở lại sao? Còn có, ta rất hiểu chị và anh rễ ta, đứa con dâu họ cần hoàn toàn khác cháu