
con kiến cắn, ta không nhịn nổi đành quay người lại, con ngươi đen bất đắc dĩ trừng mắt nhìn hắn “Ta muốn đi ra ngoài.”
“Không thể.”
“Thân thể ta không có yếu ớt như vậy.”
Hắn không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn ta, trong ánh mắt ẩn ẩn lo lắng đến mức khiến ta tan rã tất cả lý trí kiên trì.
Ta chạy nhanh lôi kéo lại một chút kiên trì, “Ta biết ta nhìn qua chỉ giống cô gái nhỏ thôi, nhưng dù sao đối với chàng cũng không phải là đứa nhỏ. Hơn nữa sản phụ cũng cần vận động vừa phải, nếu không đứa nhỏ có thể không khỏe mạnh. Nhiều phụ nữ có thai còn đi bơi lội cơ mà.”
“Không được.”
“Gia, Mặc Duy công tử đến thăm phu nhân.”
“Để hắn tiến vào.”
Mặc Duy kỳ quái nhìn ta quyệt miệng, làm bộ dáng bất mãn ôm ngực nhìn Dạ Trạch Vũ, “Làm sao vậy?”
Ta nhìn hắn như vớ được cọng rơm cuối cùng “Đại ca, huynh nói một chút đi, phụ nữ có thai có phải cũng nên vận động một chút, đúng không. Người này, dám không cho ta đi ra ngoài đi lại một chút nào.”
Mặc Duy nhìn nhìn Dạ Trạch Vũ, chuyển hướng ta nói “Tiểu muội, muội hẳn là nghe muội phu đi, dưỡng thân thể mình thật tốt, đừng quên ngày đó muội đã nói gì với ta.”
Nói câu nào? Nhìn vẻ mặt khó hiểu của ta, hắn cười nhẹ “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.”
“Cái đó… cái đó cũng là bởi vì hoàn cảnh khác nhau.” Ta thật sự là mua dây buộc mình ah!
Ta chống nạnh nhìn Dạ Trạch Vũ “Nếu chàng vẫn tiếp tục cố chấp như vậy, ta sẽ mang cầu bỏ chạy!” (chắc là mang theo cái trái cầu lớn trong bụng đó, mang con bỏ chạy! ^^)
“Hồ nháo!”
“Hồ nháo!”
“…” Nhìn hai người trước mắt trăm miệng một lời răn dạy, ta sửng sờ tại chỗ.
Mặc Duy ngồi xuống uống ngụm trà “Tiểu muội hiện tại cũng sắp làm mẫu thân rồi, không thể tiếp tục tùy h鮧 như vậy được, biết không?”
Dạ Trạch Vũ đồng ý nhìn Mặc Duy, Mặc Duy hướng hắn gật gật đầu, hai người hiển nhiên đứng ở cùng chiến tuyến chống lại ta.
“Không công bằng không công bằng, hai đại nam nhân các ngươi lại đi khi dễ một nữ tử như ta!” Ta lớn tiếng hét lên, chẳng lẽ một người hiện đại như ta, sẽ phải sống theo hai tên lỗi thời này sao?
“Tóm lại, trong khoảng thời gian này muội phải nghỉ ngơi tốt ở trong phủ, đừng nghĩ ra ngoài chạy. Cháu ngoại ta mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ không tha cho muội đâu.” Nói xong lời “Tàn nhẫn” đó, tên Mặc Duy liền vắt chân lên cổ mà bỏ chạy.
“Cháu ngoại trai cháu ngoại trai, chẳng lẽ đứa nhỏ này so với ta còn quan trọng hơn sao! !” Ta quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Dạ Trạch Vũ “Có phải chàng cũng vì đứa nhỏ mới tốt với ta như vậy? Chàng nói đi, đứa nhỏ và ta, người nào quan trọng?”
Thật là, ta còn không ở bên ngoài thưởng thức một hoa dại nam nhân nào, còn phải cùng con ở đây thưởng nam nhân!
Bàn tay thon dài của Dạ Trạch Vũ kéo ta vào ngực hắn, “Miên man suy nghĩ.”
Mùi hương độc đáo trên người hắn xuyên vào mũi, làm cho tâm tình của ta bình tĩnh lại.”Thật ra ta cũng chỉ muốn tốt cho đứa nhỏ thôi, vì sao các người ai cũng đều không hiểu.”
Ta mơ mơ màng màng than thở, mắt từ từ nhắm lại. Trong lúc ngủ mơ, chân có cảm giác là lạ, đau đớn như bị rút gân, ta khó chịu cuộn mình, không ngừng xoay người, ý muốn áp chế cơn đau khó chịu.
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp xoa bóp vuốt ve bàn chân ta, thật thoải mái, ta dần dần thả lỏng, khó chịu cũng theo bàn tay ôn nhu mát xa dần dần biến mất. Trong mơ hồ, ta lại dần dần chìm vào mộng đẹp.
Nhiều tháng qua giam cầm rốt cục cũng kết thúc, khi mùa hè nóng bức đến cũng là lúc, ta khàn khàn đau đớn hét N canh giờ, cuối cùng vì nam nhân chết tiệt kia sinh ra đứa con đầu tiên. Khi ta vẫn đang mệt mỏi mê man, bà mụ ôm đứa nhỏ đến cho ta xem, ta vừa mở mắt, nhìn thấy tiểu tử mặt đầy nếp nhăn như con khỉ con kia, ghét bỏ nheo miệng nói “Khó coi!”
Dạ Trạch Vũ không biết khi nào đã xông vào, cười khổ không thể đón lấy đứa nhỏ, ngồi lên mép giường “Hoàn hảo sao?”
Ta nghe được giọng nói của hắn, ngược lại càng thấy buồn ngủ hơn “Chết không được! … Chàng nói… Chàng có phải là… Làm được quá sung sướng, tùy tiện liền nhồi cái đứa nhỏ cho ta, cũng không thèm giám thị chất lượng đứa nhỏ cho tốt, mặc kệ, … Ta muốn quay trở lại!”
Không đợi hắn trả lời, ta đã thấy chóng mặt mệt mỏi rồi ngủ đi…
Ta quay trở lại! !
Ta bế tiểu tử đang dần dần thoát khỏi “dạng khỉ” kia, chăm chú nhìn thẳng nó. Uhm, làn da chuyển thành mịn màng bóng loáng, cũng không còn đỏ rực như trước nữa, thậm chí trên đầu cũng có ba chỏm tóc. Quan trọng là… Khuôn mặt phấn hồng mũm mĩm đó, đôi mắt tròn xoe xoe giờ phút này cũng đang chăm chú nhìn ta, ta nhẹ nhàng thở ra, vừa sinh ra thật đúng là bị tiểu gia hỏa này làm cho sợ hãi, còn tưởng rằng nó đột biến gen ra cái loại người vượn nữa chứ… May mà, bây giờ xem ra đã bình thường.
Ta đặt nó lên giường, tiểu tử kia nghiêng nghiêng đổ đổ ngồi không được, giống như con lật đật lắc lư trái phải, bộ dáng đáng yêu làm ta nhìn thấy mà bật cười. Ta lau nước miếng đang chảy ra không ngừng trên miệng nó, “Nào, gọi mẹ đi!” một bên ta khiêu khích sờ cái cằm nhỏ mập mạp của nó. Nó bập bẹ vài tiếng, tay bắt được đầu ngón tay ta.
An Ninh đứng bên cạnh chịu