XtGem Forum catalog
Hưởng Hết Sủng Nịch

Hưởng Hết Sủng Nịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322445

Bình chọn: 10.00/10/244 lượt.

không nổi nhìn ta “Phu nhân, tiểu thiếu gia còn nhỏ, chưa nói được.”

“Oh, như vậy ah.” Nhìn tiểu tử kia ngồi không nổi nữa, ngã bùm xuống giường. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn mím chặt, mắt thấy kim đậu đậu(chỉ nước mắt của bé đó! Bé con này xinh quá ahh!!!) sắp chảy xuống. Ta lo lắng hét lớn “Đừng khóc!” Tiểu gia hỏa này mà khóc lên thì thật đúng là kinh thiên động địa, không khóc đến khi người ta ù tai nhức đầu là quyết không bỏ qua.

Lá gan của tiểu gia hỏa kia cũng thật là đủ lớn, không có chút để mắt nào đến mẹ của mình là ta đây, đôi mắt khép kín, oa oa oa oa liền bật khóc.

“Ách…” Ta vừa muốn bế nó lên thì một đôi bàn tay to lớn vụng về đã bế nó lên trước, ta ngẩng đầu, nhìn cha con hắn, trong lòng tràn đầy thỏa mãn không nói lên lời.

“Chàng nhìn con xem, chẳng có chút bộ dáng nam tử hán nào cả, cả ngày chỉ biết khóc, khóc đến nỗi khiến cho ta chóng cả mặt rồi.” Ta hướng phía Dạ Trạch Vũ bĩu môi, bất mãn oán giận.

Hắn đưa mắt nhìn ta một cái, cánh tay tiếp tục nhẹ nhàng lắc lư, kỳ tích xuất hiện, tiểu gia hỏa kia đột nhiên nín khóc, đôi mắt long lanh nhìn phụ thân nó, lòng ta tràn đầy vui mừng, cuối cùng cũng nín. Kết quả không đợi ta khích lệ Dạ Trạch Vũ được một câu, tiểu tử kia lại tiếp tục nổi lên một hồi bão táp kinh thiên động địa lớn hơn nữa. Nhìn bộ dáng Dạ Trạch Vũ xấu hổ đứng im tại chỗ, ta không nhịn được bật cười, vươn tay “Thôi để ta dỗ nó đi.”

Ta đón lấy tiểu tổ tông đang khóc vang trời kia, một bên thấp giọng an ủi, một bên coi thường nhìn Dạ Trạch Vũ “Nhờ chàng đừng có lấy cái bộ mặt như quan tài ấy đi dọa con, nó còn nhỏ, bị dọa thế thì chịu nổi không nổi đâu.”

An Ninh ở bên cạnh vừa nghe thấy, cười đến không ngừng nổi, lại bị Dạ Trạch Vũ lạnh lùng trừng mắt nhìn, mới run run lau đi khóe mắt ẩm ướt, nghẹn lời không lên tiếng nữa.

“An Ninh, ngươi đi xuống đi.” Ta thấy Dạ Trạch Vũ đứng ở một bên, cũng không vội vàng muốn đi, ta nghĩ có lẽ hắn có một số việc muốn nói với ta.

Sau khi An Ninh lui ra, hắn chậm rãi đi tới, ngồi ở bên giường, đem ta cùng đứa nhỏ ôm vào trong lòng, ta dựa vào trong ngực hắn “Chuyện gì?”

“Mẫu thân muốn gặp con.”

Có lẽ là khóc mệt mỏi, tiểu tử kia chỉ lát sau đã ngậm miệng không lên tiếng nữa, khép mắt lại đang ngủ.

Ta do dự nói “Con còn nhỏ như vậy, nếu đi ra ngoài bị trúng gió thì sao?”

Dạ Trạch Vũ đặt tay lên lưng ta, nhẹ nhàng vỗ về “Chuyện đó để mấy ngày nữa vậy.”

Ta lên tiếng, đầu dựa vào vào ngực hắn, “Dạ, nghĩ đặt tên cho con sao?”

“Nàng nghĩ như thế nào?”

Ta nghĩ nghĩ, nói “Ta thấy đầu nó có mấy chỏm tóc, hay gọi là Tam Mao?”

Ta cảm giác được Dạ Trạch Vũ hơi hơi cứng người, cười nói “Không hay? Dạ gì nhỉ? Dạ Oanh? Dạ Phong? Dạ Vãn? Dạ Lí? Dạ Tiêu?”

“Đủ, ta sẽ quyết định.”

“Vẫn không hay sao?” Ta trầm ngâm một lát, không nhịn được cười lên tiếng, “Cả một câu lạc bộ Dạ? Thật sự không được sao, hay gọi là Dạ Hồ đi.”

Một nắm tay nhẹ nhàng cốc vào đầu ta “Hồ nháo.”

Ta ha ha cười cười, “Ta nhìn thấy gần đây chàng có chút buồn phiền, ho nên muốn cùng chàng đùa một chút thôi mà.”

Ta gọi An Ninh tiến vào, đem tiểu tử kia ra ngoài. Ta xoay người nhìn thẳng hắn, nhẹ nhàng vỗ về hai má hắn, “Gần đây có chuyện gì phiền toái sao? Tại sao chàng lại gầy đi không ít thế?”

“Mặc Duy…”

Ta vội vàng hỏi “Mặc Duy hắn làm sao vậy?”

“Hắn đang chuẩn bị cho kì thi sắp tới.”

Ta thở mạnh, làm ta giật cả mình “Đó không phải chuyện tốt sao, hắn cũng có thể làm chuyện mình muốn, so với không có việc gì làm thì chẳng phải tốt hơn sao.”

Dạ Trạch Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

Ta ngừng nói, bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau ta mới không thể tin được nắm chặt tay hắn “Chẳng lẽ hắn… Hắn là muốn đi điều tra năm đó chuyện kia…”

Dạ Trạch Vũ gật gật đầu, ánh mắt cũng không có giây phút nào dời khỏi khuôn mặt ta. Ta cau mày than thở “Nếu hắn thật sự làm quan, vào triều đình, khẳng định có thể tra ra chàng làm, đúng hay không?”

Hắn lo lắng nhìn ta, vẫn là gật đầu.

“Ta đi khuyên hắn, để hắn không cần thi nữa, ta sẽ đi khuyên hắn.” Nói xong ta đã nhảy xuống giường đi, nếu hắn không tham gia cuộc thi này, vậy tất cả mọi chuyện sẽ tiếp tục được phủ một lớp bụi. Đúng, ta muốn ngăn cản hắn.

Dạ Trạch Vũ yên lặng giơ tay ra ngăn ta lại, “Giao cho ta, nàng đừng lo lắng.”

Ta suy sụp cúi thấp mặt, suy nghĩ một lát, ảm đạm cười khổ, “Chàng đã có dự định?” Tuy rằng thời gian ta quen biết Mặc Duy không phải thật lâu, nhưng có lẽ là quan hệ huyết thống, cho dù đôi khi ta đối với hắn cũng dở khóc dở cười, nhưng ở trong lòng ta, hắn dường như đã giống ca ca thật sự của ta, ta không muốn hắn và Dạ có xung đột gì, dù sao cuối cùng là ai bị thương ta đều không vui vẻ.

Dạ Trạch Vũ vuốt cằm, khẽ nhếch bạc môi, lạnh nhạt nói “Nghỉ ngơi thật tốt là được.”

Ta thở dài, vô lực khẽ động khóe miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cũng không nói nên lời. Bốn mắt nhìn nhau, tình cảm trong lòng lặng lẽ, bình yên giao nhau.

Cứ như vậy, ta lẳng lặng ở bên hắn cả đêm…

Hôm sau, ta ngồi trên ghế dưới bóng mát của một cái cây lớn, bế tiểu tử kia khoan thai hưởng thụ k