Old school Easter eggs.
Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Hương Thơm Băng Đá Như Xưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324743

Bình chọn: 8.00/10/474 lượt.

anh có lỗi với cô ấy.” Nói tới chỗ này, anh cúi đầu xuống “Năm đó anh chọn

cô ấy cũng vì thân phận của cô ấy, cô ấy là người mà mọi đàn ông đều mơ

ước, khi có được cô ấy anh cảm thấy rất tự hào. Nhưng bọn anh thường cãi nhau, cô ấy mãi mãi là một cô gái chưa trưởng thành, cô ấy đem lại cho

anh cảm giác không an toàn. Có một lần bọn anh cãi nhau, cô ấy bỏ đi

nước ngoài, đi một cái là hai năm. Dù sao thì anh và cô ấy ở bên nhau

cũng lâu nên lúc đó anh rất buồn nên ra ngoài đi du lịch. Anh đi Quế

Lâm, sau đó là Hàng Châu, Tô Châu. Sau đó anh hiểu được tình yêu và tiền bạc không hề có liên quan gì với nhau, khi hai người thực lòng yêu nhau thì sẽ cảm thấy vô cùng bình thản chứ không cần phải oanh oanh liệt

liệt, cần mọi người biết đến.”

Anh nói ba năm trước có đi qua

Quế Lâm, tôi không kìm được mà nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay mình. Lâm Quốc Đống không chú ý tới phản ứng của tôi, nói tiếp: “Sau khi Bảo Nhi

đi, anh mới phát hiện, có lẽ anh và cô ấy không hợp nhau. Bên cạnh anh

có rất nhiều phụ nữ nhưng anh không biết ai hợp với mình nên vị trí Lâm

phu nhân vẫn bỏ trống. Một năm trước, Bảo Nhi trở về nói là vẫn còn yêu

anh, muốn quay lại với anh nhưng anh không thể làm được. Đối với sự điên cuồng của cô ấy anh rất đau lòng, cô ấy là một cô gái vui vẻ hoạt bát,

chính anh đã hại cô ấy. Anh chỉ hy vọng cô ấy có thể sớm gặp được người

thích hợp với cô ấy, trở lại là Trần Bảo Nhi của ngày xưa.”

“Lạc Băng, em đi theo anh.” Lâm Quốc Đống đứng lên, rất tự nhiên nắm tay tôi đi cứ như là chúng tôi đã nắm tay nhau mấy trăm năm rồi.

Tôi đi theo anh vào một gian phòng, trên kệ sách có rất nhiều sách, không hề

có một hạt bụi nào vươn trên đó. Ánh mắt của tôi dừng ở trên bàn sách,

cực kỳ khiếp sợ.

Trên bàn sách là một khung hình lớn, người trong đó rất giống tôi. Tôi nhìn kỹ lại, cô gái trong đó mặc chiếc váy nhỏ

màu trắng, sắc mặt đỏ thắm, thần thái như nước, tóc dài xõa trước ngực,

đang đứng trên cầu Quế Lâm nhìn dòng nước mỉm cười.

Tôi ngẩng

đầu nhìn Lâm Quốc Đống, anh ôm eo tôi, nhanh chóng đặt môi anh lên môi

tôi, nụ hôn bá đạo của anh, sự triền miên của chúng tôi đan vào nhau...

Tôi đẩy anh ra, còn anh thì rất bình tĩnh nhìn tôi cười, chỉ vào khung hình đó: “Lạc Băng, đây là em. Kỹ thuật chụp hình của anh cũng không tệ lắm

phải không. Trong phòng anh và Kỳ Kỳ cũng có một tấm.”

Sau đó

anh kéo tôi vào phòng Kỳ Kỳ chỉ vào một khung hình nho nhỏ trên bàn học. Rồi lại kéo tôi đến phòng anh, chỉ vào bức tranh thêu lớn trên tường,

cô gái trong đó càng xinh đẹp hơn mấy phần.

Tôi nghi ngờ nhìn anh, anh đỡ tôi ngồi xuống ghế so fa, còn anh thì ngồi trên mép giường, vẻ

mặt cười như không cười nói: “Muốn biết có chuyện gì sao?”

Tôi gật đầu.

“Ba năm trước đây, anh thấy được cảnh này liền chụp hình lại. Sau đó càng

nhìn càng thấy thích nên đặt người ta làm một bức tranh thêu đặt trong

phòng ngủ. Cũng không biết có phải là duyên phận không, chỉ cần nhìn

thấy nó là anh lại cảm thấy thanh thản, thoải mái. Sau đó Kỳ Kỳ lại luôn miệng tìm mẹ, anh không muốn cho Kỳ Kỳ biết thân thế của con bé, đối

với một đứa bé, điều đó rất khó chấp nhận được nên anh tính đợi con bé

lớn lên rồi mới nói. Anh dùng mọi cách dụ dỗ con bé nhưng vẫn không được nên đành phải chỉ vào bức hình, bảo với con bé đây là mẹ nó. Từ đó về

sau Kỳ Kỳ không hỏi mẹ nữa, anh làm một tấm hình đặt trong phòng con bé, mỗi tối nó đều nhìn vào đó mà nói chuyện. Nếu như không gặp em thì anh

vẫn nghĩ ba năm trước chỉ là một cơn mộng. Cả khi nằm mơ anh vẫn muốn

tìm một người hiền lành làm mẹ của Kỳ Kỳ, người đó không cần xinh đẹp

nhưng có thể mang lại cảm giác an toàn cho anh. Không ngờ ông trời lại

tốt với anh như vậy, cho anh gặp được em.”

Lâm Quốc Đống nhìn

đồng hồ trên tay tôi nói: “Lúc anh chụp bức hình này có chạy đi tìm em,

nhưng em đã biến mất trong biển người. Anh cũng nhặt được chiếc đồng hồ

này ở đó. Duyên phận nhiều lúc rất kỳ quái, rõ ràng cho anh gặp được em

nhưng chỉ trong chớp mắt lại không thấy đâu.”

“Ừ.” Tôi nhẹ nhàng trả lời một tiếng, trong lòng rất rối rắm, thì ra mọi chuyện lại bắt

đầu như vậy. Tôi nhìn bộ váy trong tấm hình, đó là chiếc váy tôi tính

mặc để gây ấn tượng với Lưu Thiếu Ngôn nhưng không ngờ lại để cho một

người đàn ông khác thấy được, đúng là tạo hóa trêu người. Có lẽ nếu ngày đó tôi không mặc chiếc váy trắng này, cũng không xuất hiện ở đó thì Lâm Quốc Đống cũng sẽ không chú ý tới tôi.

Lâm Quốc Đống đi tới, ôm lấy tôi từ đằng sau, nhẹ giọng gọi “Băng nhi” Anh gọi rất dịu dàng giống như tiếng gọi từ kiếp trước.

Tôi như đang nằm mơ, sau đó lại đột nhiên tỉnh táo. Tôi đột nhiên đứng lên, cứng rắn nói: “Chủ tịch Lâm, thật xin lỗi, tôi còn có chuyện phải làm

nên xin phép về trước.”

Tôi nhớ Lưu Thiếu Ngôn đã từng dịu dàng

gọi tôi là “Băng Băng” nhưng sau đó hắn cũng dùng giọng điệu đó để gọi

người phụ nữ kia “Ninh Ninh”. Lâm Quốc Đống là ai? So với Lưu Thiếu Ngôn thì anh có điều kiện hơn nhưng tại sao anh lại để mắt tới tôi? Là vì

thương hại tôi bị bỏ rơi sao? Hay là vì cô gái trong gi