
anh.” Anh trầm giọng nói.
Lâm Quốc Đống và tôi ngồi xuống ở ban công nhà anh, anh pha cho tôi một ly cà phê, kể tôi nghe chuyện xưa của anh. Lâm Quốc Đống lớn lên
trong cô nhi viện cùng với một bé trai tên là An Sinh. Anh không biết
tại sao ba mẹ anh lại vứt bỏ anh, nhưng mặc kệ lý do là gì, cũng không
thể vứt bỏ máu mủ của mình. Cho nên, mấy năm qua anh không hề đi tìm ba
mẹ ruột. Còn An Sinh là vì ba mẹ cậu ấy mất trong một tai nạn giao thông nên mới phải vào cô nhi viện, ít nhất cậu ấy cũng biết ba mẹ mình là
ai, còn anh thì không biết gì cả. Trong cô nhi viện những đứa bé không
có tên đều theo họ của viện trưởng Lâm.
Lúc được 5, 6 tuổi thì
An Sinh rất được mọi người yêu mến còn Lâm Quốc Đống thì suốt ngày lầm
lì ít nói. Có một ngày, viện trưởng Lâm cho An Sinh mặc quần áo mới, còn dạy cậu ấy lễ nghi cơ bản. Tất nhiên là An Sinh đã được nhận nuôi, còn
Lâm Quốc Đống thì tiếp tục ở côi nhi viện.
An Sinh không giống
như người khác là khi có cuộc sống mới liền quên ngay những người bạn
trong cô nhi viện. Cậu ta vẫn thường xuyên viết thư khích lệ Lâm Quốc
Đống.
Được nhận nuôi luôn là mơ ước của đám trẻ trong cô nhi
viên nhưng càng lớn thì số người được nhận nuôi ngày càng ít. Đạo lý này vào lúc 10 tuổi, Lâm Quốc Đống đã hiểu.
14 tuổi, Lâm Quốc Đống
đã ra khỏi cô nhi viên, nuôi sống mình bằng hai bàn tay trắng. Mỗi ngày
anh làm việc 16 tiếng nhưng ăn không no, ngủ không yên còn bị chủ xưởng
nhục mạ. Anh vẫn yên lặng chịu đựng. Vì để tìm được công việc này cũng
không dễ dàng gì.
Có một lần, bảo vệ thấy túi quần Lâm Quốc Đống phồng lên muốn kiểm tra người anh, còn thuận tiện sờ mò thân dưới của
anh. Cuối cùng chỉ tỉm thấy một quyển sách, anh và tên bảo vệ đó xảy ra
xích mích, sau đó một đống bảo vệ kéo tới, đánh anh túi bụi, cón ép anh
quỳ trước cửa xưởng.
Bởi vì xung đột đó mà anh bị đuổi việc,
cũng không được nhận lương của tháng đó. Hành lý thì bị tên bảo vệ kia
ném ra ngoài, hắn ta bảo anh cút đi. Lúc đó, anh quật cường ngẩng mặt
lên trời, quát to: “Một ngày nào đó, tôi sẽ là người có tiền.”
Sau
đó anh tìm được công việc rửa chén ở một tiệm cơm nhỏ, mặc dù vất vả
nhưng anh lại được ăn no. Đối với một thiếu niên mới lớn mà nói được ăn
no là đã là một chuyện hạnh phúc.
Buổi tối, Lâm Quốc Đống nằm
ngủ trên gác xếp sát vách phòng ông bà chủ. Chỗ đó rất thấp còn đầy dầu
mỡ nhưng do mỗi ngày anh đều làm việc rất vất vả nên chỉ cần đặt lưng
xuống là ngủ thẳng cẳng. Thỉnh thoảng cũng có thể nghe được tiếng giường dao động và âm thanh rên rỉ nhưng những điều đó cũng không ảnh hưởng
đến giấc ngủ của anh.
Nhưng tiệc vui thì chóng tàn, có một đêm
anh cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá đè lên, thở không nổi, anh
thức dậy thì thấy ông chủ đang nằm đè lên người mình. Lâm Quốc Đống sợ
toát mồ hôi hột, ông chủ thấy anh tỉnh lại thì lấy 100 đồng ra kêu anh
thuận theo. Bà chủ lúc này vẫn còn ngáy như sấm bên phòng kế bên, Lâm
Quốc Đống cho ông ta một bạt tay rồi cãi lộn ầm ĩ làm bà chủ thức giấc.
Ông ta lại quay ngược lại cắn anh, nói anh trộm tiền của ông ta...
Sau đó anh đổi rất nhiều việc như công nhân lao động trong công trình kiến
trúc, nhân viên chào hàng của công ty bảo hiểm, người giúp việc trong
căn tin của trường đại học.
Anh sống yên ổn qua ngày cho đến khi đi thi Olympic toán học được giải cao thì có rất nhiều nữ sinh tỏ tình với anh.
Lâm Quốc Đống chia sẻ cuộc sống hạnh phúc của mình với An Sinh nhưng tới
bây giờ anh cũng không biết cậu ta đã trải qua một cuộc sống như thế
nào, vì cậu ta chỉ nói mình sống rất tốt, có công việc ổn định, còn có
rất nhiều thời gian để đọc sách, học tập.
18 tuổi, An Sinh thi
đậu Thanh Hoa, anh cũng gặp bước ngoặc của cuộc đời mình. Lúc anh giúp
việc ở căn tin thì tình cờ quen được một giáo sư đại học. Ông ấy rất
thích anh vì anh vừa giỏi lại thông minh nên ông ta tự dạy anh tất cả
mọi thứ và còn thông qua quan hệ của mình, tìm cho anh một công việc
trong văn phòng.
Vì vậy năm 20 tuổi, Lâm Quốc Đống đã là một
tiểu trí thức. Người 20 tuổi bình thường không thể nào so sánh được với
anh. Qua mấy năm, anh đã từ một nhân viên nhỏ trở thành người quản lí.
Nhưng anh vẫn muốn gầy dựng sự nghiệp riêng, có như vậy anh mới có thể
hoàn thành giấc mộng thành người giàu của mình.
Anh dùng tiền của mình để gầy dựng cơ nghiệp nhưng lúc thành công lúc thất bại.
Ba mẹ nuôi của An Sinh lần lượt qua đời, vì bọn họ chỉ có mỗi An Sinh là con nên cậu ấy được thừa kế toàn bộ tài sản.
An Sinh mang theo tài sản đến gặp Lâm Quốc Đống, tạo nên hiệu quả rất lớn cho sự nghiệp của anh.
Như vậy, lúc sinh nhật Kỳ Kỳ, Trần Bảo Nhi có nói một chút về ba của Kỳ Kỳ, vậy An Sinh là ba ruột của con bé rồi.
Lâm Quốc Đống chỉ nói đến đây rồi ngừng lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Sau đó thì sao?” Tôi cũng bình tĩnh hỏi anh.
“Sau đó anh kiếm được rất tiền, nên có nhiều phụ nữ muốn gả cho anh. Trần
Bảo Nhi cũng là một trong số đó, đương nhiên cô ấy không phải vì tiền
của anh. Ba cô ấy có rất nhiều tiền, cô ấy lại là một cô gái tốt, là