
iên! Nghiên Nghiên! Cậu còn đó
không?”.
Vẫn không nghe thấy tiếng Nghiên Nghiên, cô cuống lên,
hét trong điện thoại: “Nghiên Nghiên, cậu đừng giận mà, tớ thật sự không cố ý
giấu cậu đâu. Xin lỗi mà, Nghiên Nghiên. Tớ đến nhà cậu ngay, trong vòng một
tiếng đồng hồ nhất định sẽ tới”.
“Ai cần cậu cút về đây chứ.” Cuối cùng Lý Nghiên cũng
lên tiếng, “Giang Văn Khê, cậu khai thật cho tớ nghe, tối qua, có bị anh tóc
bạc ăn mất không hả?”.
Làm gì mà cứ phải hỏi câu thiếu dinh dưỡng như vậy
chứ?
Nhìn mặt hồ, má cô đỏ bừng như quả cà chua chín, cô
tránh né Lạc Thiên đứng cạnh, đi lên thật xa rồi thấp giọng giải thích: “Không
như cậu nghĩ đâu, sao tớ có thể làm chuyện đó chứ?”.
Quả nhiên lại nghe Lý Nghiên kỳ thị một câu: “Ôi chao,
cậu đúng là mất mặt thật. Thôi đi, thôi đi, con gái bảo thủ chút lại là phúc”.
“Tớ đến nhà cậu ngay, xin lỗi chú và dì.”
“Ôi, không cần đâu, cậu cứ ở cạnh anh tóc bạc đi, xây
dựng tình cảm nhiều vào là được. Sáng mai mùng Hai nhớ về là OK rồi.”
“Không, tớ về ngay đây.”
…
Hai người giằng co trong điện thoại, cô vẫn kiên quyết
về thành phố. Lý Nghiên lười cãi nhau, thôi thì tùy cô vậy.
Cúp máy rồi, Giang Văn Khê quay lại nói với Lạc Thiên:
“Nghiên Nghiên, chú và dì rất lo lắng, em phải về trước đây”.
Lạc Thiên gật đầu, đưa cô về giải thích với bạn bè và
người nhà bạn cô vẫn tốt hơn.
Giang Văn Khê cảm ơn và từ chối lời mời ở lại của
Nghiêm Tố cùng bà Nghiêm, Lạc Thiên lái xe đưa cô về lại thành phố.
Chiếc xe đậu vững vàng dưới tòa nhà ở của Lý Nghiên,
tay Giang Văn Khê vừa đặt lên khóa dây an toàn, bỗng có một bóng đen áp sát
lại, bàn tay ấm áp đã phủ lên mu bàn tay cô. Cô ngạc nhiên ngước lên, một đôi
mắt đen nhánh đang nhìn cô nóng bỏng, đôi môi mỏng nhướn lên thành một đường
cong tao nhã.
Lại là ánh mắt quyến rũ khiến bất kỳ cô gái nào cũng
không kháng cự lại ấy, cô mấp máy môi, nhỏ giọng nhắc: “Em phải xuống xe đây…”,
câu nói cô vốn định mở lời “có thể bỏ tay không” lại vì hơi thở quen thuộc mà
im bặt.
Lạc Thiên đưa một tay ra, nhẹ nhàng giữ lấy gáy cô,
khàn giọng nói: “Cứ thế mà xuống xe à? Không làm một kiểu chia tay đặc biệt
sao?”.
Hơi thở nóng hổi không ngừng làm dây thần kinh trong
cô căng lên, cô e thẹn quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuy đèn xe không sáng
nhưng bên ngoài vẫn có vài người đi bộ qua lại, không biết khi đi qua trước xe
có thể nhìn thấy bên trong này hay không.
“Nhưng… bên ngoài có người…”, cô ấp úng mở miệng, cơ
thể co lại phía sau trong vô thức, nhưng người ở trước mắt vẫn ngang ngược
không cho cô lùi ra.
“Anh đảm bảo người bên ngoài không nhìn được bên
trong.” Anh nhướng mày, đồng thời nghe “lách cách” một tiếng, dây an toàn đã
được mở.
Tốt thôi, thế thì liều vậy. Cô đưa mặt lại, đang định
hôn lên má anh thì ngờ đâu, anh hơi ngẩng đầu lên, đôi môi anh vừa hay áp vào
môi cô. Cô sửng sốt mở to mắt, không đợi cô phản ứng, anh đã giữ chặt gáy, kéo
cô vào lòng, mải miết hôn cô. Trong lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, cô cảm thấy
không khí trong xe càng lúc càng loãng, không biết là vì điều hòa trong xe càng
lúc càng nóng, hay vì vòng tay Lạc Thiên quá ấm áp, nhiệt độ nóng bỏng khiến cô
cứ ngỡ chiếc xe đang bị đốt cháy.
Hai tay cô túm chặt lấy ngực áo anh, dần dần, cơ thể
mềm oặt không thể đỡ nổi trọng lượng hai người, cả người cô ngả ra sau. Chỉ
nghe một tiếng động va chạm với cửa kính, gáy cô đã đè lên tay anh đập vào kính
xe.
Cô căng thẳng mở to mắt, nhưng lại nhìn thấy người ấy
nhìn cô mỉm cười với vẻ mãn nguyện.
“Tay anh…”, ánh mắt cô liếc nhìn tư thế mờ ám giữa hai
người, gò má cô lại nóng lên không kiểm soát nổi.
Anh cười khẽ, nhẹ nhàng kéo cô dậy, chính anh cũng
ngồi ngay ngắn lại, rồi nói: “Chơi vui nhé. Anh đợi điện thoại của em”.
“Vâng, anh về cẩn thận nhé”, mở cửa xe, cô bước xuống,
vẫy vẫy tay tạm biệt anh.
Chiếc xe màu trắng bạc nhanh chóng biến mất trong màn
đêm. Giang Văn Khê đang chìm đắm trong mật ngọt, gương mặt vẫn còn nụ cười hạnh
phúc khó hình dung, đang định tiến về nhà Lý Nghiên thì ai ngờ vừa quay lại đã
bị người
Lý Nghiên nghiến răng, trừng mắt nhìn cô, hung hăng:
“Kêu cái gì mà kêu?!”.
“Nghiên Nghiên, bị cậu dọa chết mất!”, Giang Văn Khê
ra sức vỗ ngực, chỉ sợ trái tim không chịu nổi sẽ nhảy ra ngoài.
Lý Nghiên một tay chống nạnh, tay kia xỉa vào đầu
Giang Văn Khê, gầm lên: “Dọa chết hả?! Cả nhà tớ mới bị
cậu dọa chết đấy. Con nhỏ hư đốn này, chỉ cần sắc đẹp trước mặt là hồn cậu
không biết bị dẫn đi đâu mất, làm gì còn nghĩ đến chuyện sống chết của chúng
tôi”.
“Làm gì khó nghe như cậu nói chứ…”, Giang Văn Khê vừa
tránh né vừa làu bàu.
“Hừ! Trọng sắc khinh bạn! Đồ có dị tính mất nhân tính!
Hôm nay xem như tớ biết cậu rồi, con nhỏ xấu xa!”
“Tớ chỉ có lần này, còn lúc cậu có dị tính mất nhân
tính thì hai tay hai chân tớ đếm cũng không hết…”
“Giang Văn Khê!!!”
Giang Văn Khê đã chọc giận Lý Nghiên thành công, để
tránh né đòn “Thiên mã lưu tinh quyền” của Lý Nghiên, cô đành ôm đầu trốn chui
trốn nhủi, đến khi nhảy được vào nhà Lý Nghiên, có bà Lý che cho, xem như đã an