
hứ hai, cô đã hiểu ra một chuyện: Cái gã đàn ông
xấu xa cười tươi rói kia đang cố ý đối đầu với cô, thực ra anh đã sớm nhận ra
cô biết chơi mạt chược, nên mới ngồi vào bàn, mục đích chính là muốn ép cô ra
tay, xem còn giả vờ thế nào.
Cái tên đáng ghét này dám sử dụng chiêu mỹ nam kế với
cô!
Cứ chơi tiếp thì cô sẽ lộ tẩy mất, phải tìm cách chuồn
đi thôi. Ánh mắt liếc thấy Chủ tịch Giang đang ngồi hút thuốc, như túm được
ngọn cỏ cứu mạng, cái khó ló cái khôn: “Chú Thâm, chú giúp con đánh một ván,
con đi nhà vệ sinh”.
“Được.” Giang Hoài Thâm dập tắt điều thuốc trong tay,
mỉm cười chấp nhận, ông cũng đoán cô bé này sắp không chống cự được nữa.
Đúng khoảnh khắc Giang Văn Khê chạy về phía nhà vệ
sinh, Lạc Thiên cũng nhường chỗ cho chị Hoa đã ngồi cạnh xem từ nãy đến giờ.
Giang Văn Khê vừa đi vừa thầm nguyền rủa Lạc Thiên,
không giúp cô thì thôi, còn cố ý vạch mặt cô, làm gì có bạn trai nào như anh cơ
chứ.
Nghe sau lưng có tiếng bước chân theo sát, cô ngần
ngại dừng lại, người đó dường như rất biết phối hợp, cũng đứng lại theo.
Không cần nói cũng biết chính là cái tên vạch mặt cô
chứ còn ai. Cô thầm rủa một tiếng, lại tiến về phía trước, tay vừa chạm đến tay
nắm cửa nhà vệ sinh, một bàn tay to lớn đã nhanh hơn, chặn lên cánh cửa, mùi vị
quen thuộc lẫn với hương bạc hà thoang thoảng thoáng qua mũi cô.
“Không ngờ em cũng biết sử dụng trò cũ rích này để
trốn nhỉ?”, giọng nói đùa cợt vang lên bên tai cô.
Cô không quay lại, cố tỏ ra bình tĩnh, trả lời: “Đâu
có? Em thật sự muốn đi vệ sinh mà, anh tránh ra”.
“Giận à?”, anh nhẹ nhàng xoay người cô lại, vén mái
tóc hơi rối ở hai bên cho cô.
Cô chống nạnh, có vẻ oán trách: “Nếu anh đã biết rồi
sao còn ép em như thế?”.
“Ai bảo em che giấu sự thực mình biết chơi mạt chược?
Em có biết như thế là sỉ nhục người khác không?”
“Em chỉ muốn chị Nghiêm và bà vui thôi mà, nếu em
thắng từ đầu tới cuối, làm mất hứng mọi người thì thất lễ lắm.”
“Em có bản lĩnh thắng từ đầu tới cuối à? Khoác lác thế
không sợ mũi mọc dài ra hay sao?”
“Ai nói không thể?! Sư phụ của em toàn thành phố N…” Cô
vốn định nói sư phụ của cô là cao thủ nổi tiếng nhất Cục cảnh sát thành phố N,
ngoại hiệu
“Lão thiên sát thủ”, nhưng sực nghĩ lại hôm trước vì
chuyện cảnh sát đã cãi nhau với anh nên cô kịp thời ngừng lại.
“Em còn có sư phụ nữa à?”, anh không thể ngờ rằng cô
lại bái sư trong trò này, “Sư phụ của em là gì toàn thành phố N?”.
“Ưm…” Tuy không biết tại sao anh lại ghét cảnh sát như
vậy, nhưng vẫn nên tránh nhắc đến từ gây ra tranh chấp thì hơn, “Cái đó… cái
đó… Sư phụ của em là…”, trong đầu cô nhanh chóng xoay chuyển, có từ gì thay thế
được từ “cảnh sát” không nhỉ? Mắt không ngừng lóe lên, bỗng nhớ ra gì đó, cô
kích động nói, “Ông ấy là cao thủ mạt chược già nhất giỏi nhất toàn thành phố
N, đã từng ra vào các phòng mạt chược ở khắp nơi trong thành phố, cảnh giới… là
cảnh giới… cảnh giới không bình thường tí nào!”.
Hàng lông mày Lạc Thiên nhướng lên, tuy cảm thấy từ
ngữ của cô hơi quái lạ nhưng cũng không chú tâm, chỉ tò mò hỏi: “Sao em lại bái
sư học cái trò này?”.
Cô thầm thở phào trong lòng, đối với câu hỏi mới, cô
bỗng có chút ngại ngùng: “Nói ra mất mặt lắm”.
“Chuyện em mất mặt còn chưa nhiều hay sao?”
“…”
“Nói anh nghe xem nào.”
“… Không nói, mất mặt lắm.”
“Anh không cười em đâu.”
“Không được.”
“Thế anh…”
Thấy gương mặt anh càng lúc càng gần, cô căng thẳng
chống hai tay lên ngực anh, kích động kêu lên: “Em nói, em nói!”.
Nhớ đến cảnh tối qua trên chiếc ghế gỗ của quảng
trường, hai người hôn nhau say đắm quên hết tất cả, còn lăn xuống đất một cách
mất mặt, nghĩ đến đó cô đã thấy hoàn toàn suy sụp. Nếu ở cửa nhà vệ sinh, anh
không chịu kiềm chế, làm hỏng mất cửa thì cô đừng mong ngẩng đầu lên làm người
nữa.
Quả nhiên, anh hài lòng lùi ra một chút.
“Ồ… thực ra, hồi trước khi em đi học, nghỉ hè cùng
chơi với các bạn, lúc nào đánh mạt chược cũng thua bọn nó. Sau đó người thua
phải dán lên mặt một mảnh giấy, mỗi lần hết bốn vòng thì mặt em đều dính đầy
giấy, còn bị các bạn chụp hình. Lúc nhập học, không biết tên nào thất đức, dán
hình của em lên bảng thông báo của trường, kết quả thầy cô và học sinh toàn
trường đều biết, do đó em còn bị cảnh cáo, lý do là học sinh không được cờ bạc.
Rồi về sau, để rửa nỗi nhục đó, em đã đi bái sư. Nói ra thì lý do này đúng là
buồn cười thật. Anh nói xem em có ngốc không?” Vừa dứt lời, cô đã thấy người
đàn ông ấy cười đến mức đứng không vững, thiếu điều gục vào người cô thôi.
“Này, anh đã nói không cười em mà, thế mà cười như thế đấy!” Cô trừng mắt, phẫn
nộ cắn môi, cả người run lên.
Anh cố nén cười, dỗ dành: “Không cười nữa, không cười
nữa”.
Cô trề môi, buồn buồn, nhớ đến thời đại học đã từng có
quãng thời gian bất đắc dĩ phải dựa vào trò này để kiếm tiền học phí, cô ủ rũ
nói tiếp: “Anh có biết không? Em không đánh mạt chược bừa bãi, là vìtrước kia
còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho rằng trò này rất lợi hại, về sau đều đắc tội
với mọi người, không ai muốn đánh với em nữa. Bố mẹ và cậu em qua đ