The Soda Pop
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324061

Bình chọn: 8.5.00/10/406 lượt.

cao, Nguyễn Nhược Nhược cổ tay mềm nhũn chưa nắm chặt, cả người tống ngược đập vào trần xe. Lúc xe rơi xuống, mặt bên tiếp xúc đất bị

văng một bánh xe. Những con ngựa vẫn liều mạng phóng về phía trước, thân xe bị kéo đi với tốc độ cao, không thể thắng lại nên chiếc xe cứ điên

cuồng chấn động. Nguyễn Nhược Nhược vật vờ, va trái va phải, toàn thân

đau đớn vô cùng, thật là khổ không thể tả.

Mà lúc này Lý Hơi vừa nhìn thấy cách đó

không xa có một gốc cây khô ngã ngang đường, nếu một lần nữa đụng vào,

xe ngựa nhất định sẽ vỡ tan nát, người trong xe ngựa… Lý Hơi không hề

chần chừ, từ trên lưng ngựa xoay người lại, muốn quay trở lại bên trong

xe. Chỉ là…nhảy trở vào thì khó khăn hơn, thùng xe bị kéo lên trên mặt

đất, vô cùng nguy hiểm. Lý Hơi cắn răng, nhảy…

Phảng phất như đang một mình giãy dụa

trong vực sâu kinh hãi lại xuất hiện một người đến cứu vớt nàng. Nguyễn

Nhược Nhược liền nhào tới ôm cứng lấy Lý Hơi, cả người mềm nhũng không

thể kiên trì thêm một khắc nào nữa. Lý Hơi một tay ôm nàng, một cước đá vào cửa sổ xe, hai người ôm thành một khối lao ra khỏi xe ngựa vốn đã

tan nát không còn chịu nổi nữa.

Cơ hồ ngay sau khi nhảy ra, chiếc xe ngựa lao thẳng vào gốc cây khô nằm ngang đường. “Ầm” một tiếng thật lớn, xe

ngựa sau khi bay lên hạ xuống không còn là xe ngựa nữa, mà là một đống

gỗ bay tứ túng, nát vụn.

Mà hai người thoát ra ngoài là Lý Hơi và

Nguyễn Nhược Nhược vận khí cũng không coi là tốt. Bọn họ lao xuống mặt

đất, lăn đến gần sát sườn núi trước mặt rồi lăn thẳng xuống tầng tầng

lớp lớp bụi rậm cỏ mọc xum xuê dày đặc, hai người trông như cục đá từ

trên trời cao rơi xuống. Rơi xuống nơi nào đây? Nguyễn Nhược Nhược mơ hồ nghĩ, lẽ nào lại đọa vào vực sâu vạn trượng? Lần này nàng hoàn toàn

kiệt sức, không nhận ra mình đã ngất đi. Một mảnh rừng lạnh lùng trong

trẻo, trước mắt nàng mọi thứ cứ rơi…rơi…rơi…

Hai người trong nháy mắt rơi xuống làn

nước lạnh như băng. Bọt nước văng tung tóe, liền ngay sau đó trở nên

tĩnh lặng. Nước gợn ôn nhu bao quanh bọn họ nhưng cất giấu nguy hiểm

tiềm tàng. Nguyễn Nhược Nhược không tự chủ được, ở trong nước chìm chìm

nổi nổi, ý thức tản dần đi. Nàng phảng phất trở lại ngày xưa khi còn

nhỏ, rất nhỏ, nằm trong tử cung của mẹ, xung quanh là làn nước ấm áp để

có thể an tâm…an tâm ngủ thiếp đi.

Từ rất sâu trong tiềm thức nàng dần dần

tỉnh dậy, một phần vì cảm giác tiếp xúc vô cùng mềm mại lẫn ấm áp trên

môi mình. Có vật gì đó cứ dính sát vào môi nàng, lại có chút ẩm ướt?

Nguyễn Nhược Nhược nghi ngờ, từ trong mê man chậm rãi mở mắt, liếc nhìn

thấy Lý Hơi —— là Lý Hơi đang cúi xuống ngậm môi của nàng. Răng môi tiếp xúc, thân mật không một khe hở.

“Ngươi làm gì vậy?” Nàng cả kinh, đây

không phải chuyện đùa. Một tiếng đẩy hắn ra, Nguyễn Nhược Nhược ngồi bật dậy, chỉ tay vào hắn thốt lên, “Lý Hơi…Ngươi…Ngươi muốn làm gì? Ngươi

dám phi lễ…?”

Lý Hơi không chuẩn bị trước, lại bị nàng

một tiếng đẩy ra thật xa, rồi cứ như vậy chỉ thẳng vào mũi định tội

danh, gương mặt tuấn tú nhất thời đỏ lên. “Ngươi… ngươi chớ có hồ đồ! Ta là cứu ngươi, ngươi lần trước…không phải cứu sống ta như vậy sao?”

Thì ra là như vậy, Nguyễn Nhược Nhược một hơi xìu xuống, vừa giận buồn cười. “Như vậy là cứu ta đó hả, ta lần

trước cứu ngươi chính là phương pháp hô hấp nhân tạo. Còn ngươi lần này

căn bản là…” Nàng cũng đỏ mặt nói không được nữa.

“Hô hấp nhân tạo? Có ý gì?” Nghe được một từ mới mẻ, Lý Hơi nhịn không được hỏi.

Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ nói sang

chuyện khác. “Đối với những người bị ngộp nước, nguyên do vì thiếu dưỡng khí nên sinh ra hiện tượng hít thở không thông, dẫn đến ngưng hô hấp tự chủ. Lúc này phải dùng phương pháp bị động, dùng miệng đưa khí vào phổi giúp phổi căng lên, cung cấp đầy đủ thể thích để phổi có thể trao đổi

khí, từ đó bắt hấp thu được dưỡng khí. Phưong thức này gọi là hô hấp

nhân tạo.”

Nàng đã một lần đem điều này giải thích

cho Hạnh Nhi nhưng nàng ta không hiểu. Lần này vừa dứt lời, nàng liền

liếc sang Lý Hơi xem hắn rốt cuộc có…hiểu hay không.

Lý Hơi nghe được ngơ ngẩn, chợt mặt mũi

đỏ ửng lên. Xem ra hắn rất thông minh, nghe xong giải thích của Nguyễn

Nhược Nhược liền biết đây chính là một phương pháp cứu người thực sự,

hắn nhận ra mình đã…sai lầm. Nói vậy…hắn căn bản không phải cứu Nguyễn

Nhược Nhược mà là…hôn nàng, cư nhiên chiếm tiện nghi của nàng.

Lý Hơi lúc này trong lòng vô cùng ảo não

rất khó giải thích. Hắn đem Nguyễn Nhược Nhược từ trong nước tha lên bờ, sau đó nhìn thấy nàng vẫn hôn mê bất tỉnh, thử vài loại phương pháp cấp cứu không có tác dụng. Cuối cùng hắn nhớ ra biện pháp ban đầu nàng đã

dùng để cứu hắn. Chẳng qua là biện pháp này…ngay cả khi thân ở một nơi

hoang vắng không có người, hắn cũng phải chần chừ chốc lát. Nam nữ thụ

thụ bất thân a! Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì không nghĩ nhiều như

vậy…trước cứu người quan trọng hơn. Ai biết được, cứu một hồi lâu

nhưng…phương pháp dùng đúng là sai lầm rồi, không phải cứu mà là…Gương

mặt tuấn tú của hắn đỏ lên, hồng còn hơn những cánh hồng hoa đào mà

Nguyễn