
không chết” Nguyễn
Nhược Nhược vội vàng trấn an hắn, “Ta thừa nhận mới vừa rồi là ta quên,
nhất thời không cảnh báo ngươi dâu Ấn cùng dâu tây dại khi chín giống
nhau như huynh đệ. Mà tại sao vận khí của ngươi đen như vậy chứ, nơi đó
có hàng vạn trái dâu tây, chỉ có mấy trái dâu Ấn mà ngươi lại cứ hái
nhầm dâu Ấn là thế nào?” Nàng vừa nói vừa thở dài không dứt, thật sự tỷ
lệ hiếm hoi còn hơn mua vé số trúng độc đắc nữa mà.
“Ngươi đang trách ta đó hả?” Lý Hơi bị nàng làm cho nổi nóng.
“Trách ta trách ta, dĩ nhiên trách ta.
Sao có thể trách ngươi, đều là lỗi của ta.” Nguyễn Nhược Nhược nhanh
nhẹn nhận sai. “Nè, đống dâu tây này cam đoan không có vấn đề, ngươi ăn
một chút đi, coi như ta năn nỉ ngươi. Mới vừa rồi ngươi ói ra hết, bây
giờ bụng trống trơn, không ăn một chút thì làm sao chúng ta lên đường
được? Nếu ngươi kiệt sức thì ta làm sao đây, ta cũng không thể vác ngươi theo được.”
Lý Hơi không để ý tới nàng, nhưng thái độ rõ ràng đã mềm xuống. Nguyễn Nhược Nhược quán sát nét mặt rồi đem đống
dâu tây mạnh mẽ nhét vào tay hắn. Lý Hơi lấy một trái rồi lại thêm một
trái bỏ vào miệng.
“Ngươi ăn được, ăn được a! Ta lại…đi hái
thêm một ít. Lúc lên đường có thể làm lương khô. Có trời mới biết người trong vương phủ của ngươi lúc nào mới tìm ra chúng ta, chuẩn bị trước
vẫn tốt hơn.” Nguyễn Nhược Nhược nói xong xoay người chạy đi hái dâu
tây. Lý Hơi nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt phức tạp, nhất thời cũng
khó kết luận việc đi cùng nàng như vậy là tốt hay xấu? Nhưng vô luận là
tốt hay xấu cũng không được lựa chọn, chỉ có thể đi cùng nàng.
Nguyễn Nhược Nhược không biết từ nơi nào
hái một đống dâu tây. Hai người tiếp tục lên đường, cây cối càng lúc
càng rậm rạp, căn bản không có đường đi. Bọn họ trong đám cỏ dại di
chuyển vô cùng khó khăn, chưa được hai dặm đường đã sức cùng lực kiệt.
Thật vất vả mới trông thấy một chỗ hơi
hơi trống trải, Nguyễn Nhược Nhược liền ngã phịch xuống. Trên chân nàng
là một đôi giày vải sớm đã rách nát, bên trong mơ hồ lộ ra một mảnh da
thịt như tuyết trắng còn mang chút trầy xước chảy máu. Nguyễn Nhược
Nhược vừa nhẹ vỗ về hai chân vừa cúi đầu ai oán: “Haizz, nếu có một đôi
giày du lịch thật là tốt, ít nhất cũng đã có thể đi thêm một dặm đường.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn bầu trời, đi một
hồi lâu, mặt trời đã dần ngã về tây, ước chừng bây giờ đã là bốn giờ
chiều rồi. Nàng không khỏi lo lắng: “Lý Hơi, đám nhân viên trong vương
phủ các ngươi làm việc thế nào vậy? Tại sao đánh mất một Tiểu vương gia
như ngươi mà lâu như vậy cũng còn không tìm tới đây. Hiệu suất làm việc
quá thấp, ngươi phải sa thải một nửa nhân viên để củng cố kỉ cương nha.”
Lý Hơi ngồi nghỉ mệt ở một bên nghe vậy ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng. “Ngươi nói quái quỷ gì vậy, ta nghe chẳng hiểu gì hết?”
Nguyễn Nhược Nhược sợ run một hồi, đành
phải đổi lại cách giải thích: “Chẳng lẽ bọn thị vệ trong vương phủ nhận
bổng lộc mà không chịu làm việc? Tiểu Vương gia đánh xe ngựa chạy mất
tích mà đến giờ vẫn chậm chạp chưa tìm tới.” Rồi đó, giờ thì ngươi đã
hiểu ta muốn nói gì chưa?
“Ngươi biết ngựa hoảng loạn chạy bao
nhiêu xa không? Ít nhất cũng hai trăm dặm. Hơn nữa trên đường đi dấu vết để lại không đều, những con ngựa lại phi không có mục đích nên dù bọn
họ có đoán điểm tới cũng không được”, Lý Hơi nói.
“Được thôi, còn những con ngựa…tại sao
trong lúc bất chợt lại dở chứng chạy như điên vậy?” Nguyễn Nhược Nhược
đột nhiên nhớ ra điều này…thật không giải thích được.
“Ta ngay từ đầu cũng không rõ, sau khi
nhảy lên lưng ngựa mới phát hiện mắt bên trái một con ngựa bị đổ máu,
hình như là do vật gì đó đập vào.”
A! Nguyễn Nhược Nhược nghĩ ra, “Vậy là do hai tiểu hài tử chơi đá, đập loạn làm bay trúng mắt ngựa khiến nó nổi
điên phóng chạy loạn, báo hại chúng ta gặp rủi ro đến tận nơi này…dã
ngoại. Cứu binh bao lâu mới tới đây!” Nguyễn Nhược Nhược âu sầu nói.
“Bọn họ sớm muộn cũng sẽ đến, ngươi không cần nóng lòng.” Lý Hơi đổi lại trấn an nàng.
“Vấn đề là có thể kiên trì bao lâu? Bảo
ta không nóng lòng mới là lạ. Ngươi có biết nơi đây thâm sơn rậm rạp,
khi trời tối có biết bao dã thú xuất hiện không? Nếu không muốn chôn
thân nơi này thì tốt nhất ngươi nên cầu viện binh tới nhanh một chút
đi.”
“Nếu là vậy thì chúng ta đừng nghỉ ngơi
quá lâu ở đây, nhanh đứng dậy lên đường.” Lý Hơi vừa nói vừa đi tới.
Nguyễn Nhược Nhược mặc dù ngàn vạn lần không muốn đứng lên nhưng lý trí
bắt buộc nàng phải đi tiếp. Haizz! Hai chiếc giày này nếu là giày du
lịch thì thật là tốt nha! Nàng tuyệt đối có thể bước đi như bay.
Thấy nàng đứng một chỗ một hồi lâu cũng
không bước đi, Lý Hơi đi mấy bước liền quay đầu lại thúc giục: “Ngươi
tại sao còn không đi.”
“Đôi giày của ta…thật sự không dễ đi
đường rừng, so với dùng chân không đạp gai bụi rậm cũng không sai biệt
lắm.” Nguyễn Nhược Nhược cúi đầu rầu rĩ nhìn hai chân của mình, thuận
mắt liếc sang hai chân của Lý Hơi, mắt nàng sáng lên. Một đôi giày da
chắc chắn dày cộp nha!
Lý Hơi theo ánh mắt của nàng nhìn xuống
chân mình, ngây ngây ngốc ngốc một