Teya Salat
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324144

Bình chọn: 8.5.00/10/414 lượt.

hồi liền chủ động cởi giày ra nói,

“Vậy cho ngươi mang cũng được”. Đúng là có nghĩa khí, đừng xem Lý Hơi

lúc bình thường dễ dàng thẹn thùng đỏ mặt, nhưng khi cần hắn là một nam

nhân đúng nghĩa nam nhân. Nguyễn Nhược Nhược âm thầm khen ngợi.

“Ngươi cho ta một chiếc là được.” Nguyễn Nhược Nhược hướng hắn nói.

“Tại sao?” Lý Hơi ngạc nhiên.

“Ngươi để chân không cũng không cách nào đi được, không bằng chúng ta mỗi người một chiếc, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu.”

“Không cần, ta là nam nhân, không mềm yếu như ngươi đâu.”

“Vấn đề không phải là mềm yếu hay không

mềm yếu, sự thật chính là như thế. Ngươi cứ thử đi chân không lên bụi

gai rậm là biết lợi hại ngay. Ngươi chia cho ta một chiếc, tự ta sẽ có

biện pháp.”

Lý Hơi bán tính bán nghi đưa nàng một

chiếc giày, đợi xem nàng nghĩ ra biện pháp gì. Nguyễn Nhược Nhược đem

gấu váy xé một đoạn, buộc hai chiếc giày rách te tua lại với nhau rồi

cột chặt vào chân. Giờ thì trông nó chẳng khác gì chiếc giày của Lý Hơi. “Tốt rồi, bây giờ có thể bắt đầu lên đường, ta cam đoan đi sẽ nhanh hơn ban nãy.”

Quả nhiên không phải nói mạnh miệng, sau

khi đổi thành “một đôi giày” như vậy, Nguyễn Nhược Nhược đi nhanh hơn

rất nhiều. Trước khi trời tối, bọn họ cuối cùng cũng thoát ra khỏi rừng

rậm, đến một vùng đất trống. Đang đi dọc theo vách núi thì phía trước

một đội nhân mã đang ồn ào chạy lại. Người đi đầu trước mặt chính là Tần Mại, vẻ mặt lo lắng khẩn cấp, vừa nhìn thấy bọn họ liền thở phào như

trút khỏi lưng một gánh nặng khổng lồ. Từ thật xa hắn đã hô to: Tiểu

vương gia, thuộc hạ đến chậm…

Nguyễn Nhược Nhược sau khi về phủ đã bị

Nguyễn lão gia khí thế bừng bừng giáo huấn một trận. Giáo huấn xong còn

bắt nàng sao chép “Nữ Giới” với số lượng gấp đôi, sáu trăm lần a! Hơn

nữa, Nguyễn lão gia râu mép rúng động, hai mắt trợn trắng bảo rằng lần

này sẽ tuyệt đối không tha nàng dễ dàng qua cửa như lúc trước, phải chép sáu trăm lần không thiếu một chữ. Lão gia sẽ đích thân “nghiệm hàng”,

chép không xong không cho rời khỏi khuê phòng nửa bước.

“Không còn ra thể thống, quả thật không

còn ra thể thống gì hết! Ngươi còn là nữ nhi không? Một gia đinh nha đầu cũng không mang theo, cứ thế mà lén lén lút lút như ăn trộm chạy ra

ngoài. Lại còn trên đường trêu ghẹo Diêu gia Nhị tiểu tử, làm hại Tiểu

vương gia đi theo ngươi gặp rủi ro…”

Biết Nguyễn lão gia đang nổi giận, can

hỏa hừng hực nên nàng cũng không dám mạnh miệng sợ đổ dầu vào lửa.

Nhưng…tội danh này thực sự quá oan uổng, Nguyễn Nhược Nhược không thể

không phản bác, “Phụ thân, không phải nữ nhi hại hắn đi lạc, là do vận

khí cửa hắn không tốt nên nữ nhi đi theo hắn gặp rủi ro. Nữ nhi cứ tưởng nhờ hắn đưa về một đoạn đường, nào ngờ những con ngựa nổi điên đem bọn

ta ném xuống vách núi. Đám vương phủ bọn họ cũng thiệt là…có tiền cũng

không nên đem những con ngựa tốt như vậy thắng xe, báo hại bọn chúng một khi phi nước đại là không ai đuổi kịp, khiến cho ta suýt chút nữa là bị ngã chết.”

“Cái gì, ngươi đến giờ còn trách cứ người ta! Tại sao ngươi không ngẫm lại, nếu ngươi an phận ở trong nhà thì

việc này có xảy ra hay không?” Nguyễn lão gia hỏi ngược lại.

Nguyễn Nhược Nhược bị nói trúng tim đen,

không dám cãi nữa. Nguyễn lão gia vì vậy không phải là không có cảm giác thắng lợi mà quát một tiếng: “Còn không mau trở về phòng chép “Nữ Giới” đi!”

Đuối lý, Nguyễn Nhược Nhược thất tha thất thểu trở về phòng. Chân trước mới bước vào khuê phòng thì chân sau

Nguyễn Nhược Long đã nối bước vào theo. Nguyễn Nhược Nhược như gặp được

cứu tinh: “Đại ca, ta tất cả đều là vì Băng Thanh cô nương của ngươi nên mới xuất môn gặp chuyện xui xẻo này. Giờ phụ thân phạt ta, ngươi cũng

nên nói gì đi chứ?”

“Đó là tự nhiên” Nguyễn Nhược Long nói,

“Tam muội, ngươi phải biết phụ thân đã nói sẽ không rút lại, kẻ làm đại

ca này cũng hết cách. Lần trước ngươi đi miếu hội không phải là rất

thích tượng đất sét nặn hình người sao? Ta đây sẽ bảo Minh Nhi mua về

cho một cái đẹp nhất, như thế nào?”

Nàng có nói quá không? Dường như nàng còn chưa đi miếu hội bao giờ mà. Nàng vừa nghĩ tới đã hiểu, có lẽ là tiền

nhậm Nguyễn Nhược Nhược yêu thích cái tượng đất sét gì đó. Nhưng mặc kệ, hiện tại cũng không liên quan gì đến thứ vớ vẩn đó. Nguyễn Nhược Nhược

có yêu cầu khác: “Đại ca, tượng đất ta không cần, ngươi giúp ta đem cái

“Nữ Giới” này sao chép sáu trăm lần đi, vậy coi như xong!”

Nguyễn Nhược Long nhất thời ngạc nhiên,

một hồi sau mới cười khổ nói: “Tam muội, cái…này…nhiệm vụ này quá gian

nan, đại ca không có lòng tin đâu nha!” Xem ra hắn cũng không thuộc loại văn sĩ thích ở trong phòng đọc sách-viết chữ-vẽ tranh.

“Nhiệm vụ không khó khăn thì ta cũng

không cần ngươi hỗ trợ. Nếu không chép được sáu trăm lần thì chí ít cũng nên ôm về một phần mười đi chứ. Đại ca, chuyện ngươi với Băng Thanh cô

nương vẫn còn chờ ta “xỏ kim dẫn chỉ” nha. Nếu ta mà ô hô ai tai thì có

phải ngươi bị mất đi cánh tay phải hay không?”

Tuyệt chiêu cũng đã dùng đến, Nguyễn

Nhược Long thế nào mà còn chưa chịu đáp ứng nàng, ngay cả khi gương mặt