
ng vách đá liền tỉnh táo lại, đem ba phần tinh thần trấn an hắn, chỉ ra việc cần thiết là phải rời khỏi rừng rậm. Sau đó, nàng
đã thành công mang hắn từ chốn thâm u ra tới bìa rừng. Do một chút sơ ý
khiến hắn ăn nhầm quả độc nhưng công bằng mà nói…nếu không phải nàng tìm được thứ…dâu tây có thể ăn được này thì hắn cũng không được no bụng để
có sức đi xa như vậy. Nếu chẳng may bị vùi lấp ở đâu đó trong rừng rậm
ra không được thì người vương phủ cũng không thể nhanh chóng tìm thấy,
lúc đó hậu quả…thật khó lường. Nguyễn Nhược Nhược này…mặc dù ngày thường thanh tú yểu điệu nhưng đến cùng thì nửa điểm nhu nhược cũng không có,
phải gọi là mạnh mẽ như một gốc cây bồ thảo…
Không phải mình muốn sớm lên gường nghỉ
ngơi sao, trầm tư một hồi Lý Hơi bỗng nhiên sực nhớ, cớ gì lại ngồi ngây ngốc ở chỗ này suy nghĩ đến nữ nhân Nguyễn Nhược Nhược đó. Mặc dù không nhận ra nhưng trong lòng hắn đã phát sinh vài phần tâm tình không được
tự nhiên. Chính phần tâm tình không được tự nhiên này khiến hắn nhớ lại
sai lầm buổi trưa, cái phương thức… “hôn môi cứu người”, lại còn ở trước mặt Nguyễn Nhược Nhược lộ ra thái độ lúng túng. Hắn nhất thời tâm tư
phát loạn, lúng túng rối rít, rối rít lúng túng, trên mặt lại bắt đầu
nóng lên…Hắn vội vàng thổi tắt nến. Trong bóng tối, hắn có thể dễ dàng
che giấu những tâm tư không muốn để lộ ra ngoài.
***
Ngọc Liên Thành quả nhiên nói được là làm được, kỳ hạn mười ngày vừa đến liền “giao hàng”. Nguyễn Nhược Nhược cầm một xấp dày những tờ giấy chép tay “Nữ Giới”, tâm tình không cần phải
nói.
Sau khi tiện tay lật xem mấy tờ, Nguyễn
Nhược Nhược than thở không dứt. “Biểu ca, chữ viết tay của ngươi…đường
nét rõ ràng, vuông vắn, tay ra tay, chân ra chân! Thật là…!”
Không phải vì Ngọc Liên Thành đã giúp đỡ
mình mà vội vàng khách sáo mấy câu, những lời này nàng thật sự chân
thành thốt ra thành lời. Mặc dù Nguyễn Nhược Nhược không am hiểu thư
pháp, chữ xấu hay đẹp nàng cũng không biết thưởng thức. Tuy nhiên, chữ
viết của Ngọc Liên Thành đường nét thanh kỳ, bút họa tú nhuận, đúng là
chữ đẹp!
“Tay ra tay, chân ra chân?” Ngọc Liên
Thành nhịn không được mắc cười, “Tam biểu muội, ta được nghe người khác
khen ngợi cũng nhiều, chỉ là chưa từng nghe qua lời khen nào thú vị như
vậy nha.”
Nguyễn Nhược Nhược biết mình nhất thời quên béng mà nói lung tung, nàng âm thầm le lưỡi không nói thêm gì nữa.
“Đây là ta bắt chước chữ viết của ngươi
trước đây mà chép lại. Nếu muốn thay ngươi chép phạt rồi nộp cho di phụ, dĩ nhiên phải làm cho giống. Nếu không di phụ nhìn chữ của ta, lại so
sánh với chữ trước đây của ngươi nhất định sẽ phát hiện được vụ nhờ vả
này, như vậy chẳng phải là lãng phí công sức sao?” Ngọc Liên Thành cười
nói. Quả nhiên tâm tư kín đáo, Nguyễn Nhược Nhược không thể không bội
phục hắn.
Điều đáng ca ngợi chính là hắn “giao hàng không công” cho nàng xong liền đứng lên cáo từ, cũng không nói những
câu đại loại như “Biểu muội, ta đây chép phạt giúp ngươi, ngươi phải cám ơn ta thế nào đây?”. Điều này làm cho Nguyễn Nhược Nhược hơi ngại,
“Biểu ca, ta còn muốn lưu ngươi lại uống chén trà? Ngươi đã muốn đi rồi
sao!”
Nụ cười của Ngọc Liên Thành đẹp tựa như
trăng non, “Trà của biểu muội ngày khác ta uống cũng được.” Hắn xoay
người tiêu sái rời đi, trường sam nhẹ phất như cánh chim tung bay.
Nguyễn Nhược Nhược đưa mắt nhìn hắn rời
đi, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát…Chỉ là…đúng vào lúc nàng
đang tựa cửa ngây ngốc như vậy thì trước mắt một hồng ảnh nhoáng lên…là
Nguyễn Nhược Phượng.
Phục hồi tinh thần lại, Nguyễn Nhược
Nhược thầm nghĩ nàng ta đến đây nhất định có điều bất thiện. Nàng tỉnh
táo lại, đem tinh thần tiến vào trạng thái chuẩn bị tác chiến.
Nguyễn Nhược Phượng tự bước vào phòng,
liếc mắt nhìn thấy xấp giấy chép tay “Nữ Giới” đặt trên bàn. Nàng ta đưa tay lật một hồi, nụ cười trên môi càng lúc càng lạnh, cơ hồ có thể đóng thành băng. Nguyễn Nhược Nhược sợ nàng ta nổi giận phát hỏa rồi đem mớ
giấy này xé thành từng mảnh nhỏ, nếu thế thì nàng sẽ cực kỳ thê thảm.
Nguyễn Nhược Nhược nhanh chóng ôm đống giấy đi, cẩn thận cất vào ngăn kệ cho an tâm.
Nguyễn Nhược Phượng cũng không ngăn trở,
chẳng qua là mắt lạnh nhìn nàng. Một hồi sau đột nhiên khóc òa, vẻ mặt
từ băng hóa thành nước. “Tại sao, tại sao Liên Thành biểu ca lại đột
nhiên đối xử tốt với ngươi như vậy?”
Nguyễn Nhược Nhược thiết tưởng nàng ta sẽ phản ứng như bình thường, tỷ như giận dữ lôi đình, tỷ như mở miệng mắng to…chỉ là không ngờ tới điểm này. Nguyễn Nhược Phượng thường ngày như
hổ mẹ, luôn làm người khác rơi nước mắt, bây giờ lại đứng đây khóc oa
oa? Sửng sốt một hồi, Nguyễn Nhược Nhược mới trấn tỉnh, miệng nói: “Nhị
tỷ, ngươi…ngươi đừng khóc, bị người khác nghe được còn tưởng là ta khi
dễ ngươi.”
“Chính là ngươi khi dễ ta, chính là ngươi khi dễ ta.” Nguyễn Nhược Phượng càng khóc rống lên, “Ngươi nói đi,
ngươi đã dùng mưu kế gì để mê hoặc biểu ca, để hắn đối với ngươi tốt như vậy. Ngươi…hồ ly tinh!” Câu nói cuối cùng ngữ khí khẳng định như đinh
chém sắt, trực tiếp định tội N