
ẹp. Nàng ta yêu Ngọc Liên Thành đơn giản chỉ vì nhất thời mê luyến, muốn chết
muốn sống chẳng qua vì nhất thời tức giận không chiếm được cái mình
muốn. Nàng sinh ở Nguyễn gia giàu có, thực tế cuộc sống không cần gánh
vác bất cứ trách nhiệm gì, rảnh rỗi thì ra hoa viên ngắm bạch hải đường, không cần phấn đấu cũng có được cái mình muốn. Đây đúng là phúc phận tổ tiên để lại mà. Nhưng chỉ là cuộc sống vật chất quá đầy đủ nên mới
khiến nào lao đầu vào thú vui tinh thần hư hư ảo ảo, vĩnh viễn không tóm giữ trong tầm tay.
Nguyễn Nhược Nhược trước kia không hiểu
tại sao ở cổ đại lại có những tài tử giai nhân, thiên kim tiểu thư dũng
cảm vì tình lang hoặc là bỏ trốn, hoặc là tuyệt đối trung thành. Phụ nữ
hiện đại cũng không to gan như vậy, vì một mối nhân duyên mà chấp nhận
phó thác cả đời! Bây giờ nàng từ trên người của Nguyễn Nhược Phượng đã
thấu hiểu, thay vì nói các nàng yêu một nam nhân tuấn tú, không như nói
là yêu chính bản thân mình. Các nàng thâm khuê tịch mịch, tạo ra một
tình yêu tưởng tượng, một khi có nam nhân tuấn tú xuất hiện trước mắt
liền lập tức đem hắn trở thành tình nhân trong mộng, thành nơi kí thác
tình cảm của mình. Đây đến cùng có phải là yêu?
Ba người một nhóm ra cửa, mà không chỉ ba người, trước khi đi Nguyễn phu nhân còn dặn dò hai vị tiểu thư đi ra
ngoài phải mang theo mấy nha đầu tiểu tử hầu hạ. Nguyễn Nhược Long đem
theo A Phúc, Nguyễn Nhược Nhược mang theo Hạnh Nhi còn Nguyễn Nhược
Phượng dẫn nha đầu Lan nhi sát một bên. Một chiếc xe ngựa đầy người lịch kịch chạy ra khỏi phủ, Nguyễn Nhược Nhược không ngừng kêu khổ, nhiều
người như vậy thì làm thế nào đến được Hoa Nguyệt Lâu. Thật uổng công
xuất phủ một chuyến!
Bước vào Vân Cẩm phường, Nguyễn Nhược
Nhược cảm thấy hoa cả mắt. Vải vóc tràn đầy trên kệ đủ mọi màu sắc rực
rỡ. Vừa tới nơi, Nguyễn Nhược Phương đã dẫn Lan Nhi chạy thẳng tới, chủ
tớ hai người hăng hái cao hứng sà hết chỗ này đến bám vào chỗ kia chọn
vải. Hạnh Nhi cũng nhảy nhảy muốn thử nhưng bắt gặp ánh mắt chủ nhân vẫn còn hướng ra ngoài cửa lớn, không khỏi kinh ngạc, “Tiểu thư, ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
“Không có gì.” Nguyễn Nhược Nhược thu hồi ánh mắt, dù sao cũng không trốn đi được, chi bằng ở nơi này đàng hoàng
chọn vải đi. Nguyễn Nhược Long cũng bước tới thấp giọng nói: “Tam muội,
hôm nay đi không được rồi, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy…Nếu để
phụ mẫu biết ta dẫn người đến mội nơi như Hoa Nguyệt Lâu, sợ rằng ta
cũng bị phạt chép sách mất.”
“Ta biết, đại ca, ta chọn vải đây.”
“Tam muội, ta sẽ giúp ngươi chọn mấy kiện vải may nam trang. Sau này nếu ngươi muốn leo tường trốn ra thì mặc nam trang sẽ dễ dàng hơn một chút, hơn nữa y phục của ta cũng không vừa với ngươi.”
Dĩ nhiên là được, Nguyễn Nhược Nhược vui vẻ đồng ý.
Bọn tiểu nhị của Vân Cẩm phường từ ngày
đó mỗi lần nhắc đến Tam tiểu thư liền nói tốt không ngừng. Chọn lựa vài
lần là xong, mua thứ gì cũng quyết định ngay lập tức. Không thể so với
Nhị tiểu thư, phiền toái cơ hồ sắp sửa đem cửa hàng lật tung lên, cuối
cùng bọn tiểu nhị cũng chào thua, để mặc nàng từ từ mà chọn.
Nguyễn Nhược Phượng dùng “Thiết can ma
thành châm” mà tả xung hữu đột, lăn qua lộn lại khắp cửa hàng để chọn
xiêm y. Nguyễn Nhược đã chọn xong từ lâu, không biết làm gì liền “tọa
thiền” kiên nhẫn, đè nén tính tình mà ngồi một bên vừa uống trà vừa chờ
đợi.
Một lát sau phía bên ngoài cửa hàng có
vài người đi tới, đi đầu là một vị phu nhân tuổi chừng bốn mươi, dung
mạo đoan chính. Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy người này quen quen, đang tự hỏi không biết đã gặp qua khi nào thì vừa đúng lúc phu nhân kia trông
thấy nàng liền bước lại chào hỏi.
“Nguyễn Tam tiểu thư, hôm nay nàng cũng đến cửa hàng chọn xiêm y sao?”
Người vừa mở miệng, Nguyễn Nhược Nhược
liền nhớ ra, đây chính là quản gia mà ngày đó Tiểu vương gia Lý Hơi đã
sai đem lễ vật đến tạ ơn nàng, Từ quản gia a! Nàng vội vàng đứng dậy,
cười nói: “Từ quản gia, ngươi cũng tới của hàng nhà ta mua vải sao?”
“Trong Trường An thành, Vân Cẩm phường là cửa tiệm nổi tiếng, lại cung ứng nhiều loại vải tốt nhất, nếu không đến đây thì ta còn biết đến đâu để mua nữa. Tam tiểu thư chẳng lẽ lại không biết điều này sao?” Từ quản gia cười nói.
Xem ra “Vân Cẩm phường” còn là một thương hiệu nổi tiếng ở Trung Hoa, căn cơ Nguyễn gia thật không nhỏ.
“Từ quản gia muốn vải như thế nào, ta sẽ
giúp người chọn lựa!” Mặc dù có chút bất đắc dĩ, Nguyễn Nhược Nhược nhìn tới nhìn lui cũng là thành viên của của Nguyễn gia nên tự nhiên phải
giúp Nguyễn gia chào hỏi khách nhân.
“Không làm phiền Tam tiểu thư, sáng sớm
đã quyết định xong rồi. Mùa hè sắp tới, xiêm y của Vương phi, Vương gia
còn có Tiểu vương gia cần phải chuẩn bị sớm. Nếu không thì làm sao đổi y phục qua mùa?”
Đúng là cùng một giọng điệu với Nguyễn
Nhược Phượng. Hóa ra là một tập quán, xiêm y năm ngoái bỏ đi, năm nay
toàn bộ đổi mới, xiêm y còn tốt cũng không cần, cái này…tạo nghiệt nha!
Nguyễn Nhược Nhược nhịn không được lên tiếng hỏi: “Vậy xiêm y năm ngoái không dùng nữa phải làm sao? Xử lý thế nào