
m
tài nghệ xuất chúng mà phát huy đi.”
“Ngươi cứ mở to mắt ra mà xem”, Thủy Băng Thanh lòng tin tràn đầy.
Ca xướng xong, Thủy Băng Thanh một mình
tiến lên vũ đài, dung mạo sáng ngời, làm cho cả sảnh đường tròn to con
mắt. Bởi vì hình tượng cửa hắn thật sự quá mức mới mẻ, vô cùng khác
biệt. Thân mặc trách tụ trường bào, đầu đội mũ cao, thắt lưng to, chân
mang bì ngoa, đấy là một thân nam trang khỏe khoắn nhưng thanh diễm tú
nhã, đúng là một vị tuấn mỹ nam trang lóe sáng đăng tràng. Tiếng vỗ tay
cổ vũ vang lên như sấm, một tiếng trống nổi lên, đó chính là vị cổ nhạc
sư đã được hắn “cải tạo” một phen. Hắn ta không để mất thời gian liền
bắt đầu tạo nên một dòng chảy âm thanh nghe như nhạc cổ điển, Thủy Băng
Thanh theo điệu nhạc, một bên nhảy một bên hát:
Tại sao lặng im không nói một lời, để trong tim luôn tơ tưởng hình bóng ấy.
Xin cho ta thêm một ngày, để chạm vào gương mặt ấy.
Thêm một ngày, yêu nhiều thêm một chút.
Hãy đợi chờ, xin thời gian đừng trôi quá nhanh.
Không muốn, không muốn, không muốn, không muốn có được người ấy.
Chỉ cần một lần yêu, sẽ phải yêu đến trọn đời.
Không cần tìm nữa, hãy đến đây và cùng ta…nhảy Cha cha cha…hey, Cha cha cha…
Một màn nhảy cha cha cha, bản nhạc “Cùng
ta Cha cha cha” được Thủy Băng Thanh tái sinh tại đời Đường này. Người
nghe người xem như mê như say. Nhóm cổ nhân này nào đã được nghe qua
điệu nhạc như thế, làm người ta không tự chủ được mà muốn bay bổng theo
điệu múa vui tươi mạnh mẽ. Từ phía sau đài, Nguyễn Nhược Nhược vươn ra
một nửa đầu ngóng xem náo nhiệt, bàn chân cũng nhịn không được chuyển
động theo tiết tấu kích động, cả người hân hoan như một đóa hoa trong
gió.
Cha cha cha xuất phát từ Mexico, là một
nhánh của vũ điệu Latin. Loại vũ điệu này nhiệt tình cháy bỏng, hoan
khoái hoạt bát, kích động lòng người, tiết tấu rõ ràng. Nó đòi hỏi người nhảy vừa xinh đẹp vừa khỏe mạnh vì tốn hao nhiều sức lực, nhảy xong một đoạn tương đương với chạy bộ tám trăm mét. Đêm đó Nguyễn Nhược Nhược ở
Hoa Nguyệt Lâu nhìn thủy Băng Thanh mặc váy dài biểu diễn vũ điệu này
cảm thấy không được tự nhiên. Hình tượng mềm mại này…thật sự không phù
hợp với điệu nhảy bừng bừng nhiệt huyết như vậy. Linh cơ vừa động, dứt
khoát đề nghị Thủy Băng Thanh thay nam trang, dùng khí chất nam nhi
truyền tải mười phần trạng thái kích động của cha cha cha. Vừa nghe nàng “góp ý” như vậy, Thủy Băng Than đã phấn khích reo lên: “Thật tốt quá
thật tốt quá, nếu để cho ta thay nam trang nhảy, ta nhất định có thể
vượt qua tầm mức bình thường mà phát huy tài nghệ.”
Giờ phút này đây, hắn đúng là phát huy
cao độ tài nghệ. Không câu nệ qui tắc vũ điệu, kết hợp với dáng vẻ ôn
nhu xinh đẹp, thật là mỹ cảm mười phần! Một dung mạo thanh lệ xinh đẹp
như vậy, mi mắt lúc hưng phấn phát ra một loại anh khí hào sảng, giờ
khắc này Thủy Băng Thanh kết hợp hài hòa hai bản chất vừa nam vừa nữ,
chẳng trách người xem bên dưới đài kiến thức vũ đạo rộng rãi như vậy
cũng cũng phải rối rít suýt xoa không ngừng.
Thủy Băng Thanh nhảy một màn Cha cha cha, đẹp như trăng sáng, hoa đào tẫn khai, trở thành tiết mục được hoan nghênh nhất đêm đó.
Sau khi nhảy xong, Vương phi trong lòng
tràn đầy vui vẻ cố ý cho đòi Thủy Băng Thanh tiến lên thưởng vải gấm
thượng hạng, san hô nhiều chuỗi. Sau đó vẫn lôi kéo tay hắn nhìn hồi
lâu, khen ngợi không dứt: “Nữ tử này tướng mạo tuy thanh tú nhu mỹ,
nhưng mi vũ bừng bừng anh khí, khí khái ngang tàng, quả là một nữ tử
phong trần kỳ quái nha!”
Thủy Băng Thanh chỉ đành nói cho qua, “Đa tạ vương phi ưu ái”. Đúng là nói nhảm, trong lòng hắn đang cật lực la
lớn: coi như ngươi tinh mắt, vẫn nhận ra ta lớn nhỏ vẫn có khí chất nam
nhân.
Nguyễn Nhược Nhược ở phía sau đài thu dọn đồ đạc, chiến dịch nhất cử chiến thắng, giờ có thể ca khúc khải hoàn
rồi. Nàng vừa đem phần thưởng của Thủy Băng Thanh xếp thành một đống,
nào là vải gấm, ngọc châu, san hô…đang chuẩn bị nhét vào bọc thì một
chuỗi trân châu bung ra, nhưng hạt châu rơi xuống đất lăn tán loạn.
Nguyễn Nhược Nhược vội vàng cúi xuống đuổi theo nhặt lại. Lúc này có một người ở phía trước ngán trở nàng.
“Làm ơn tránh ra”, Nguyễn Nhược Nhược
không ngẩng đầu lên mà nói. Người nọ cũng không nhườn đường, trơ mắt
nhìn viên trân châu lắn đến bên dưới tủ treo quần áo. Nàng không khỏi
bực mình, ngẩng đầu nói một cách khó chịu: “Không phải ta đã bảo ngươi
tránh ra sao? Ngươi vẫn còn…”
Nửa đoạn còn lại bị ngắc ngứ, người đang
đứng trước mắt đem theo vài phần kinh ngạc nhìn nàng chính là…Tiểu vương gia Lý Hơi. Đây là phía sau đài, tại sao hắn lại tới đây? Không phải
nói chỉ nhân viên có phận sự mới được đi vào mà? Nguyễn Nhược Nhược đảo
mắt đã thấy những người khác vừa trông thấy hắn liền quỳ rạp xuống, còn
mình…có phải quỳ hay không? Đang do dự thì Lý Hơi đã lên tiếng:
“Ngươi…tại sao lại ở chỗ này?”
Nguyễn Nhược Nhược bất ngờ không biết nói gì, Lý Hơi đánh giá nàng hồi lâu lại nói: “Ngươi mỗi lần đều có trang
phục rất mới mẻ a!”
Quả thật…nàng mỗi lần gặp Lý Hơi đều căn
bản không phải là trang phục bình