
chuyện chưa được mấy câu đã phải chạy đi, nếu không phải tên Trương Tam
nào đó tới đòi hắn nhảy múa thì lại đến phiên Lý Tứ muốn hắn ca hát…Thủy Băng Thanh khổ không thể tả: “Cái nghề này ta làm không nổi, một thân
hầu hạ bao nhiêu người, thời gian làm việc lại quá dài, không có ngày
nghỉ. Tại sao đời Đường không ra một cái “Luật Lao Động” để quản lý
những tú bà này? Nếu ta cứ làm việc mãi thế này không sớm thì muộn cũng
sẽ toi mạng.”
“Ngươi cũng biết một thân hầu hạ bao
nhiêu người, nhưng thân thể này là của bà ta, dĩ nhiên bà ta phải sắp
xếp ngươi tiếp khách. Bỏ cái mạng nhỏ của ngươi cũng không sao, cái quan trọng là ngân lượng chảy vào túi bà ta…càng nhiều càng tốt.”
“Ngươi lại đả kích ta, Đại tỷ à, coi như
ta cầu xin ngươi mau chóng đem ta ra khỏi nơi này đi. Nếu không ta sẽ bị mụ tú bà vô lương tâm kia bóc lột đến chết thôi.” Thủy Băng Thanh ai
oán cầu cứu.
“Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao?
Nghĩ mấy ngàn lần mấy vạn lần nhưng cũng không tìm ra biện pháp. Nếu chỉ cần tiền là có thể chuộc ngươi được thì ta đã hợp lực với đại ca dốc
cạn gia tài để thay ngươi chuộc thân rồi, cũng là cái thân phận này của
ngươi, dù có tiền cũng không giải quyết được vấn về, châu phủ căn bản sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi như vậy. Bảo ta làm sao bây giờ,
chẳng lẽ ta phải bắt cóc một tên quan phủ, đe dọa rồi bắt hắn kí khế ước cho phép ngươi chuộc thân?” Nguyễn Nhược Nhược cũng rất nhức đầu đối
với vấn đề giải thoát cho Thủy Băng Thanh.
“Haiz! Ta đây phải như thế nào cho phải?
Nhất định không thể để cho ta ở chỗ này tiếp khách, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cả người tê dại.” Thủy Băng Thanh vẻ mặt kinh sợ, “Nếu cứ vậy
không tìm ra được biện pháp, ta chỉ còn cách tự vẫn. Hy vọng hồn phách
có thể bay trở về thế kỷ hai mươi mốt.”
“Đừng manh động, đừng nghĩ đến cái chết,
ta đây sẽ hết sức cố gắng suy nghĩ giúp ngươi, ngươi nhất định không
được nghĩ đến chuyện tự vẫn nha! Mà ngươi tưởng là một khi chết thì hồn
phách sẽ bay trở về thế kỉ hai mươi mốt à? Sao không đặt trường hợp nó
không bay trở về thế kỉ hai mươi mốt mà quay ngược về xã hội nguyên thủy đi, ta đây không biết ngươi sẽ dùng bùi nhùi với gỗ đánh lửa mà sống
sót như thế nào?” Nguyễn Nhược Nhược khuyên nhủ hắn.
“Đã như vầy, ta chỉ còn biết nhờ cậy
ngươi. Vô luận thế nào, nhất định phải nhanh nhanh lên một chút, cứu ta
khỏi nơi này!” Thủy Băng Thanh đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người
Nguyễn Nhược Nhược.
Vội vã nói chuyện như thế vài câu, tú bà
mang theo hương thơm đầy người bước vào cười nịnh: “Ai nha, Nguyễn công
tử, thật là không phải với ngài! Có vị khách nhân chịu xuất kim tệ bảo
ta nhất định phải để hắn thưởng thức điệu vũ tây dương của Băng Thanh cô nương. Ta mang nàng đi đáp ứng hắn một chút rồi lại trả về cho ngài
nha!” Vừa nói vừa “ngựa không ngừng vó” đến lôi Thủy Băng Thanh, hắn
đành phải quay đầu lại nhìn nàng một cái rồi rời đi.
Nguyễn Nhược Nhược ngồi một mình hồi lâu
cũng không thấy người trở lại liền cảm thấy nhàm chán. Nàng định bụng
rời khỏi Hoa Nguyệt Lâu một chút, vừa đi vừa nghĩ làm sao mới có thể
giải cứu Thủy Băng Thanh.
Nàng một mình trên đường Trường An từ từ
đi, khoảng nửa canh giờ sau chợt thấy có một chiếc xe ngựa đỗ lại bên
cạnh mình. Rèm xe vén lên, tựa như hào quang chợt lóe, rừng vàng lộ ra.
Nàng hơi bị hoa mắt khi nhìn vào gương mặt của Ngọc Liên Thành, luân
khuếch thanh minh, mi mắt tú dật.
“Tam biểu muội, lên xe ngồi một chút đi.” Ngọc Liên Thành mỉm cười, một bàn tay vô hình tóm nàng không tha, kéo
Nguyễn Nhược Nhược không tự chủ chui tọt vào xe.
“Biểu ca, đã lâu không nhìn thấy ngươi.”
Nguyễn Nhược Nhược nói, quả thật kể từ sau lần sao chép “Nữ Giới” vẫn
chưa từng nhìn thấy Ngọc Liên Thành.
“Tam biểu muội nhớ ta sao?” Ngọc Liên Thành đôi môi vẫn duy trì nụ cười.
Nguyễn Nhược Nhược bị nụ cười kia tấn
công, hoảng hốt quay đầu đi chỗ khác. Đối mắt kia…đáng chết mà, dễ khiến người ta say còn nhanh hơn rượu, thật khó đề phòng.
Nguyễn Nhược Nhược không dám nghĩ đến
chuyện để bản thân mình chết chìm trong biển mộng say, vì vậy không dám
đáp lời hắn, tìm cách đánh trống lảng: “Biểu ca, hôm nay tại sao ngươi
lại ngồi xe ngựa tới?”
“Muốn không bị người trước người sau đi
theo thì cũng chỉ còn cách trốn vào bên trong xe ngựa, vậy mới có thể
thản nhiên một chút.”
Thì ra là như vậy, trốn vào xe ngựa đi
lại quả thật an nhàn hơn. Chỉ là những mỹ nhân ở Trường An thành sau này sẽ phải đỏ mắt mới tìm được hắn, màn “khuynh thành chi mến” chẳng phải
cũng sẽ giảm rất nhiều đó sao?
Nàng không khỏi luyến tiếc, “Biểu ca, ta còn chưa được thấy cảnh các thiếu nữ Trường An thành hướng ngươi tát tiên hoa mà!”
“Có cái gì đẹp mắt đâu, ta đi tới đâu các nàng kia cũng theo tới đó, thật sự là phiền chết ta. Nếu như đặt trường hợp là ngươi, chẳng phải ngươi đã từng nói đi tới đâu cũng bị một đám
người bám theo thì không còn được tự nhiên đó sao?”
“Ta bất quá thuận miệng nói ra, ngươi cũng nhớ kỹ nha.”
“Biểu muội ngươi bất quá thuận miệng nói
ra nhưng ta vừa nghe thì như sấm bên tai. Ta m