
lâm vào trầm tư…
***
Tiết trời vào hạ.
Nguyễn Nhược Nhược không nghĩ tới cái
Trường An thành này lại có thể nóng như vậy. Lúc này mới bước vào hè mà
khí trời đã nóng bức gần như ở bên cạnh hỏa diệm sơn. Đá xanh lát đường
toàn bộ bị lửa mặt trời sấy thành sa mạc trắng lóa. Nguyễn Nhược Nhược
trốn ở trong phòng không dám ra ngoài cửa, quạt phành phạch không ngơi
tay mà mồ hôi vẫn chảy ướt lưng. Giờ khắc này, Nguyễn Nhược Nhược vô
cùng hoài niệm đến xã hội văn minh hiện đại. Mặc kề thời tiết bốn mùa
như thế nào, chũng chỉ có thể tấn công người phía bên ngoài cửa. Chỉ cần lấy trong tủ lạnh đóng băng ra một cây kem, ăn một phát là có thể giải
thoát khỏi cái nóng. Bây giờ, đừng nói tới tủ lạnh, một cục đá lạnh cũng đào không ra, chỉ còn có thể ngồi đó mà than trời trách đất.
Chẳng qua là khí trời dù có nóng hơn nữa
thì nàng cũng giữa trưa ánh nắng chói chang mà đi Hoa Nguyệt Lâu tìm
Thủy Băng Thanh, ban ngày thì thời gian gặp mặt nhiều hơn một chút. Hắn
và Nguyễn Nhược Nhược giống nhau, đều không thể thích ứng cái nhiệt độ
nóng bức này, luôn miệng nhắc lại năm đó, “Lúc đó nha, phòng làm việc
của ta thật đúng là bốn mùa như xuân, luôn luôn hai mươi mốt độ. Mặc dù
là giữa tháng sáu nóng bức hay tháng mười hai tuyết rơi dày đặc, phòng
của ta cũng vẫn ôn hòa dễ chịu. Bây giờ…cái khí trời quỷ quái này, đừng
nói tới giải nhiệt, ta thật chỉ muốn bới luôn lớp da này bỏ đi để giải
nhiệt mới phải.”
“Đủ rồi đủ rồi, ngươi làm ơn đừng có nhắc lại được không? Càng nhắc chỉ càng thấy nóng bức hơn, còn cách nào khác nữa đâu.” Khí trời nóng bức thế này Nguyễn Nhược Nhược cũng thập phần
khó chịu.
Thủy Băng Thanh nhìn bộ váy lót mỏng dính trên người Thủy Băng Thanh nói: “Kỳ quái, mặc đồ mát mẻ như vậy tại sao lài còn nóng chứ?”
“Khí trời như thế này, ngươi coi như
không mặc quần áo hay khoác da thì nóng cũng vẫn nóng. Thật muốn đi nơi
nào đó bơi lội một phen.” Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa lóe sáng kiến.
Thủy Băng Thanh tất nhiên đồng ý không dứt, “Đúng đó, đúng đó, ta cũng muốn đi. Ngươi chừng nào đi nhớ phải kêu ta a!”
“Kêu ngươi, ngươi đến được sao?”
Thủy Băng Thanh vẻ mặt sáng rỡ nhất thời
ảm đạm đi, phảng phất như hoa trong nháy mắt héo rũ đi. Một hồi sau hắn
không thể nhịn được nữa mà kêu to, “Tháng ngày quỷ ma này ta nhịn đủ
rồi, ta không sống, ta không sống, ta không muốn sống nữa…”
Nguyễn Nhược Nhược bị hắn dọa nhảy dựng
lên, “Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh…” Biết hắn trường kỳ bị đè nén tâm tình, vào giờ khắc này giống như đột ngột điểm hỏa vô
khẩu đại bác, chắc chắn sẽ nổ tan nát. Vội vàng không ngừng trấn an: “Ta nhất định kêu ngươi, ta nhất định sẽ kêu ngươi, ta nhất định đem ngươi
cùng đi bơi lội. Chỉ là…làm sao để ra ngoài, tú bà chắc sẽ không để
ngươi ra ngoài…”
“Ngươi nói thật không?” Thủy Băng Thanh
một tiếng nhào tới ôm cứng Nguyễn Nhược Nhược, “Ta có thể chờ ngươi,
ngươi đừng lừa ta, nói thế để mà dụ dỗ ta.”
“Đem tay của ngươi buông ra mau”, Nguyễn
Nhược Nhược nhanh chóng đạp hắn ra, ngón tay còn nhéo nhéo vào ngực hắn, “Ngươi bản chất cũng nam nhân, cử chỉ nên tránh xa ta một chút a!”
Thủy Băng Thanh tự biết mình càn rỡ, mau chóng rút tay về, cười nịnh: “Ta nhất thời tình thế cấp bách, không cố ý…sorry nha!”
Nguyễn Nhược Nhược ngữ khí đại nhân không chấp tiểu nhân, “Niệm tình ngươi lần đầu vi phạm, ta tạm thời xí xóa
cho. Sau này phải chú ý a!”
“Rồi rồi rồi” Thủy Băng Thanh gật đầu như gà mổ thóc, “Như vậy, chúng ta đến lúc nào đi bơi lội a?” Dưới mắt hắn
chỉ quan tâm đến vấn đề này.
“Cái…này, để sau đi.”
“Cái gì? Còn muốn để sau tính?”
“Dĩ nhiên phải để sau mới tính. Đầu tiên, phải đi đến chỗ nào bơi, ta trước hết phải tìm một chỗ thích hợp đã.
Hơn nữa, lúc bơi phải tránh tai mắt của người khác, ngươi không nghĩ
Trường An thành sẽ chấn động như thế nào nếu biết có hai nữ tử ra sông
bơi lội hả? Cuối cùng,nếu muốn đem ngươi ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu ta cũng
tốn không dễ a!”
“Haiz!” Thủy Băng Thành một tiếng thở dài, “Bất quá chỉ là muốn đi bơi một chút thôi, tại sao lại lắm phiền toái như vậy chứ?”
Thấy hắn ta lộ ra bộ dáng tuyệt vọng,
Nguyễn Nhược Nhược không thể không nói lời trấn an. “Ngươi an tâm đi, ta sẽ hết sức nghĩ cách dẫn ngươi đi ra ngoài du ngoạn một chuyến.”
Nguyễn Nhược Nhược bị ánh mắt kỳ vọng vô
hạn của Thủy Băng Thanh bám theo mà rời khỏi Hoa Nguyệt Lâu, tự biết
trách nhiệm trên vai không nhẹ a! Một mặt vừa đi vừa hận chính mình lắm
miệng, khi không lại nói ra cái gì đó bơi lội a! Bây giờ không mang theo hắn đi ra ngoài cũng không được. Cũng là…phải như thế nào mới có thể
mang hắn ra khỏi Hoa Nguyệt Lâu, kiếm Nguyễn Nhược Long cùng thương
lượng? Không được, Nguyễn Nhược Long nếu như biết Thủy Băng Thanh ra
khỏi Hoa Nguyệt Lâu nhất định sẽ đến bảo vệ, nửa bước không rời mà bám
sát hai người bọn nàng. Vậy thì sao còn có thể đi bơi lội a!
Biện pháp gì đây? Nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp đơn giản nhất chính là…bỏ tiền. Đem đống bạc lớn đập lên bàn,
không sợ tú bà không gật đầu. Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được kêu
tro