
mộ,
tại thời đại này quả thật không phải là điều có thể mang ra nói được. Dĩ nhiên, luyến đồng nam lại là chuyện khác, đó là một xu hướng hưởng thụ
đê tiện của những đạt quan quý nhân thích đùa bỡn bệnh hoạn. Nhưng Ngọc
Liên Thành là công tử hương thế gia như vậy, tâm tính cao khiết, bị
người khác giữ trong lòng tâm tư đó về hắn quả thực có khác gì vũ nhục
đâu. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời không cẩn thận, đem chuyện này phăng
ra huỵch toẹt như vậy, ngày thường nàng bô lô ba la nhưng lúc này cũng
không biết phải thu xếp như thế nào mới phải.
Ngọc Liên Thành sau khi hỏi một câu cũng
không hỏi nữa. Chẳng qua là đôi mắt kia cứ như cũ mà cười yếu ớt, lặng
yên không một tiếng động. Một loại mơ hồ tức giận, xấu hổ, căm phẫn, mi
vũ nổi nổi chìm chìm.
Nguyễn Nhược Nhược ở bên thở cũng không
dám thở mạnh, nhìn thấy thần sắc của hắn lại càng hoảng sợ. Liệu có phải ta vừa làm cho một người luôn mộc xuân phong cảm như Ngọc Liên Thành
không còn cười nữa. Nếu nói nụ cười của hắn như hoang mạc cam tuyền, có
thể dụ được người muốn một ngụm uống cạn. Thì nụ cười buồn bực thu liễm
như vậy khác gì rượu mạnh trực tiếp đâm thẳng lòng người, có thể khiến
ngừơi khác cam tâm tình nguyện để hắn làm cho say, làm cho đau.
“Biểu ca”, Nguyễn Nhược Nhược ấp úng mở
miệng nói, “Ta thừa nhận là ta có nghe người ta nói một số chuyện, vừa
rồi nhất thời không để ý mà thuận miệng nói ra. Ngươi không nên tức giận a!”
Ngọc Liên Thành không đáp nàng, chỉ thở
dài một hơi. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời vọng động, muốn đưa tay vuốt
lên chân mày của hắn, mong có thể vén tấm màng u ám này lên để thay vào
đó là một bức đạm mặc sơn thủy đồ. Nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn buồn bực như vậy.
“Biểu ca, ngươi đừng như vậy nữa, nhìn bộ dáng ngươi như vậy ta thật khó chịu. Coi như ta cầu ngươi, nhanh nhanh
cười một cái đi.” Nguyễn Nhược Nhược hoảng sợ nhận ra Ngọc Liên Thành
thật sự u buồn hơn nụ cười sát thương ban nãy. Lực sát thương tuyệt đối
có thể sánh ngang với quả bom nguyên tử đã ném xuống Nhật Bản năm ấy,
khuynh thành nghiêng quốc.
Ngọc Liên Thành cuối cùng đã mở miệng,
“Biểu muội, ngươi một thân nữ nhi khuê các chỉ ở trong phủ, sau này
những…những tin đồn nhảm này…đừng tin là thật.”
“Đúng đúng đúng, biểu ca nói cực kỳ
đúng.” Nguyễn Nhược Nhược một tiếng nhận hết vào mình, bất quá suy nghĩ
thêm một chút, nàng cũng không thể nhịn không nói ra hai câu: “Biểu ca,
nhưng thật ra cái…này… không có gì, ta biết ngươi xem chuyện này là xấu
xa. Nhưng tình cảm của hắn nếu là thật sự…thì không thể xem đây là một
loại vũ nhục được.”
Vô ý nghe thấy lời này của Nguyễn Nhược
Nhược, Ngọc Liên Thành có chút kinh ngạc. Nhìn về phía nàng bằng đôi mắt nghi ngờ, hắn ở dùng ánh mắt không tiếng động mà đặt câu hỏi cho nàng.
Nguyễn Nhược Nhược một khi đã nói ra liền nói cho rõ: “Ta hiểu, chỉ cần là tình cảm chân thật phát ra tận đáy
lòng mình thì bất chấp đối phương là nam hay nữ cũng không còn quan
trọng nữa, dĩ nhiên phải cùng dạng tâm tư mới có thể tương ái với nhau
được. Đối với Diêu Kế Tông, ngươi có thể không chấp nhận hắn, những
ngươi không nên khinh thị tình cảm của hắn, lại càng không nên xem đó là một loại vũ nhục. Diêu Kế Tông mặc dù phóng túng hoang đàn, tuyệt đại
bộ phận những chuyện hắn là hỗn trướng. Nhưng duy độc đối với ngươi là
chân thành, tựa như hai người khác nhau vậy. Ta mặc dù đối với hắn không có hảo cảm, những ta tin tưởng ngươi là một khối ngọc bội trong lòng
hắn. Quả thật hắn mời ngươi bằng chân tình, nếu bảo chân tình của hắn là một sự vũ nhục thì quả là không có đạo lý rồi.”
Nguyễn Nhược Nhược vô ý nói một lời như
vậy khiến Ngọc Liên Thành cả người kinh ngạc. Hắn chưa từng nghe qua thứ ngôn luận mới mẻ độc đáo như thế, chỉ cần yêu thật tâm, nam nhân ái mộ
nam nhân cũng không thể đem ra bỡn cợt, tựa như có thể yêu thương tương
duyệt.
Ngọc Liên Thành sợ run một hồi, sau đó
đột nhiên nhìn chằm chằm Nguyễn Nhược Nhược, dùng một khẩu khí phản bác
không tha hỏi: “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai?”
Nguyễn Nhược Nhược bị hắn đột ngột hỏi
một câu như vậy, cả người nhất thời ngu rớt. Thật lâu sau mới phục hồi
tinh thần lại, vội vàng không ngừng nói: “Biểu ca, ngươi tại sao hỏi như vậy, ta là biểu muội của ngươi nha!”
Ngọc Liên Thành vẫn nhìn nàng chăm chú,
một cái chớp mắt cũng không. Nguyễn Nhược Nhược bị hắn nhìn như vậy, chỉ hận không thể đào một lỗ trốn ra khỏi xe ngựa ngay lập tức. Tuy nhiên
thân đang ở trong xe ngựa, không có lỗ để chui, chỉ có chết chắc.
Hai người đều trầm mặc. Trong không khí
tựa như có thể nhìn thấy sóng lớn mênh mông ào ào mãnh liệt, ở đây ai sẽ bị ngọn sóng vô hình ấy đánh cho một chỗ đặt chân cũng không yên?
Một lúc lâu… Xe ngựa dừng lại, phu xe bên ngoài lớn tiếng hô: “Công tử, đã đến Nguyễn phủ.”
“Biểu ca, đến nhà ta rồi, gặp lại sau.”
Như được đại xá, Nguyễn Nhược Nhược bay vèo xuống xe, phảng phất phía
sau như có bảy sói tám cọp truy đuổi mà chạy ào qua cổng lớn Nguyễn phủ. Ngọc Liên Thành xuyên thấu qua màn xe nhìn bóng lưng nàng biến mất, tâm trí