
ỗi lần xuất nhập đều có
người bám theo, trải qua nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen.
Những trong lúc bất chợt nghe ngươi nói mới nhận ra điều này. Nếu không
thể ly khai đám người bám theo thì chi bằng ta đem mình trốn vào xe ngựa đi.”
“Đây đều là ta lắm miệng nói ra, chứ đâu có bảo biểu ca ngươi cảm giác không được tự nhiên.”
“Không, chính là nhờ có biểu muội nhắc
nhở, nếu không ta bây giờ mỗi lần xuất nhập vẫn còn giống như một con
khỉ bị một đám người vây quanh nhìn ngó.”
“Biểu ca, ngươi làm ơn đừng nói như vậy
có được không, ngươi không phải là khỉ gì hết. Cứ coi như ngươi là khỉ,
thì cũng là mỹ hầu vương, nếu không thì làm sao có thể tìm được một con
khỉ khác xinh đẹp như vậy.” Nguyễn Nhược Nhược đem hắn biến thành thú mà cật lực khen ngợi.
Ngọc Liên Thành nhịn không được mắc cười, tự nhiên đưa tay vuốt vuốt tóc của nàng. “Biểu muội, ta bây giờ thật sự rất thích nghe ngươi nói chuyện, rất thú vị, mặc dù có nhiều chỗ nghe
không hiểu.”
Nguyễn Nhược Nhược bị bàn tay ấm áp của
hắn ôn nhu đặt trên tóc chỉ cảm thấy giống như bị lửa thiêu sống, toàn
thân “Phừng” một phát cháy rụi, mặt càng lúc càng nóng. Nàng cúi đầu một hồi không dám ngẩng lên, sợ bị Ngọc Liên Thành bắt gặp gương mặt đỏ
bừng của mình. Đột nhiên nghe được xe ngoài có tiếng rao hàng, “Bánh
nướng đây, bánh nướng nóng hổi đây.” Nhất thời như nhặt được cứu tinh,
“Biểu ca, ta xuống xe mua bánh nướng, mua cho ngươi một phần luôn!”
Không đợi Ngọc Liên Thành trả lời, nàng vội vàng nhảy phốc xuống xe chạy đi. Bộ dáng đỏ mặt tim đập thình thịch này sẽ phải quét sạch bên ngoài
trước khi chui lại vào xe.
Cho nên Nguyễn Nhược Nhược đứng trước xe
bánh nướng chọn trái chọn phải, thoạt như không phải mua vài cái bánh
nướng đáng giá mấy đồng tiền mà là bỏ toàn bộ vốn liếng gia sản ra mà
tuyển chọn vậy. Lão bá bán bánh nướng bị vị khách khó tính làm cho khó
chịu, hai chân mày cau lại thành một đường. Chẳng qua là không đợi hắn
lên tiếng, bên cạnh đã có người đi tới mở miệng trước, “Nguyễn Nhược
Nhược, hôm nay phải để thiếu gia ta chiêu đãi ngươi rồi.”
Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu nhìn lên,
không phải ai xa lạ, chính là tên oan gia Diêu Kế Tông. Chỉ thấy hắn
cười gian như nhặt được chiếc nhẫn đánh rơi ngoài sân, “Hắc hắc hắc,
ngươi xú nha đầu, lần trước chơi thiếu gia ta một vố, vừa hay để ta tóm
được ngươi, lần này xem như thanh toán cả vốn lẫn lãi.”
Hắn đến quá gần, Nguyễn Nhược Nhược không nhịn được bước lui một bước. Diêu Kế Tông hiểu lầm, “Lại muốn bỏ chạy
hả? Tiểu Tam, Tiểu Tứ, bước ra đây. Hôm nay nếu để nàng chạy thoát,
thiếu gia ta sẽ không tha cho các người.”
Phía sau hắn là hai tên gia đinh bộ dáng
to con muốn xông lên. A, hôm nay có mang theo nhân mã nè, ra là hắn có
chuẩn bị mà đến! Nguyễn Nhược Nhược nửa điểm cũng không sợ hãi, đàng
hoàng quay đầu hướng xe ngựa bên cạnh hô một câu: “Biểu ca, Diêu gia Nhị công tử mời chúng ta ăn bánh nướng, ngươi muốn có một phần hay hai phần đây?”
“Cái gì? Ngọc Liên Thành ở chỗ này?” Diêu Kế Tông thất thanh hỏi.
Theo thanh âm của hắn, Ngọc Liên Thành
nhấc màn xe nhìn lại đây, miệng cười nhạt như châu ngọc, “Vậy phải đa tạ Diêu nhị công tử rồi.”
Hắn một khi đã lộ diện, sắc mặt lưu manh
của Diêu Kế Tông lập tức giống như dùng khăn lông xóa bay một mạch,
tuyệt không để lại dấu vết. Hắn phong thái lễ nghi như thân sĩ, “Không
cần khách khí, không cần khách khí, Ngọc công tử và Nguyễn thế muội nếu
thích thì cả lò bánh nướng này ta đều dâng lên. Lão bá, còn không nhanh
nhanh gói kỹ.”
Nguyễn Nhược Nhược cười rung vác đống
bánh lên xe, Diêu Kế Tông cung kính tiễn sát cửa xe, “Ngọc công tử đi
thong thả, Nguyễn thế muội đi thong thả.” Đợi xe ngựa đi xa mấy bước,
Nguyễn Nhược Nhược lập tức cất tiếng cười to.
Ngươi cười đủ chưa?” Ngọc Liên Thành nhìn Nguyễn Nhược Nhược cười hơn nửa ngày nhịn không được mở miệng hỏi.
“A ha ha…”Nguyễn Nhược Nhược một bên xoa
xoa bụng vì cười đau, một bên ráng nhịn cười mà nói, “Ta còn tưởng
tuyệt chiêu “Biến sắc mặt thuật” của Nhị tỷ không ai bằng, vậy mà không
nghĩ tới cái tên Diêu gia Nhị công tử này còn tài hoa hơn một bậc. Từ
lưu manh đến thân sĩ chỉ biến hóa trong nháy mắt, lật sách cũng lật
không nhanh được như vậy. Biểu ca, đây đều là công lao của ngươi nha!
Ngươi quả thực có thể đem một viên đá cuội biến thành vàng bạc đá quý.”
“Chẳng quan hệ gì đến ta, ta không làm gì hết.” Ngọc Liên Thành cau có.
“Ngươi không làm gì đã gây ra lực ảnh
hưởng lớn như vậy, nếu ngươi chịu đối với họ Diêu dùng sắc mê hoặc, chỉ sợ biểu hiện của hắn có thể đứng trong top mười đại kiệt xuất thanh
niên ở Trường An thành này rồi.” Nguyễn Nhược Nhược nhất thời quên béng
mở miệng thốt ra, bụng thầm hối hận mình nói điều không nên nói.
Nụ cười của Ngọc Liên Thành nhất thời
biến mất, ánh mắt trở nên trong trẻo lạnh lùng, âm u như hồ sâu. Hắn
nhìn Nguyễn Nhược Nhược chậm rãi hỏi: “Biểu muội, chẳng lẽ là nghe người ta bàn tán điều gì sao?”
Nụ cười trên mặt Nguyễn Nhược Nhược cứng đờ, hận mình vô ý vô tứ.
Một nam nhân bị một nam nhân khác ái