
khổ não thì miệng cũng phải đồng ý. “Tam muội, ngươi yên tâm, sáu trăm
lần “Nữ Giới” này ta nhất định hỗ trợ, cần gấp không?”
Thành công bắt được một tráng đinh rồi,
Nguyễn Nhược Nhược lập tức sai sống: “Nè, đại ca, ngươi cầm cái này về
coi theo mà chép đi”.
Thứ nàng đưa tới chính là một trong ba
phần bản sao “Nữ Giới” mà nàng đã chép lúc trước. Nguyễn Nhược Long cầm
trên tay, vừa nhìn đã cả kinh: “Ai chép vậy, là Hạnh Nhi đúng không? Nét chữ thật là tệ.”
Hạnh Nhi mặc dù là một tiểu nha đầu nhưng cũng không chịu bị oan uổng, lập tức ở một bên đính chính: “Đại thiếu
gia, đấy không phải ta chép đâu.”
“Vậy là ai?”
Nguyễn Nhược Nhược lo lắng nói lí nhí: “Là…là ta.”
Nguyễn Nhược Long ánh mắt trợn tròn,
giống như không nhận ra mà đem Nguyễn Nhược Nhược từ trên xuống dưới
đánh giá một phen: “Tam muội, ta nhớ kỹ chữ viết nhỏ của ngươi vô cùng
đẹp, tại sao cái…này…” Hắn giơ đống giấy lên, nhìn chằm chằm vào Nguyễn
Nhược Nhược đợi nàng trả lời.
Nguyễn Nhược Nhược ngồi một hồi cũng
không đáp được tiếng nào, Hạnh Nhi mở miệng nói: “Đại thiếu gia, tiểu
thư nói đây là người rèn luyện kiểu chữ phác thảo.”
Nguyễn Nhược Nhược trong lòng nhịn không
được một tiếng thở dài. Viết thảo, lời này lừa Hạnh Nhi dễ dàng nhưng
nếu muốn dùng để lừa Nguyễn Nhược Long thì …khiến người khác chê cười
rồi.
Quả nhiên hắn ha ha cười lớn, “Cái…này là chữ thảo? Tam muội, ngươi quả thật biết đùa nha.”
“Đại ca, ta bây giờ không thể viết chữ được.” Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Nhược Nhược quyết định nói thật.
“Tại sao?” Nguyễn Nhược Long ngạc nhiên hỏi.
“Ta cũng không biết tại sao?” Nguyễn
Nhược Nhược kiên trì đến cùng, “Ta sau khi cùng Diêm Vương lão gia đạt
thành thương lượng sống thêm mấy năm liền không thể viết chữ được nữa”.
Hạnh Nhi lắm chuyện vẫn ở một bên bổ sung thêm, “Tiểu thư chẳng những không biết viết chữ cũng không thể thêu
thùa, vẽ tranh, đánh đàn, đánh cờ…nữa nha!” Nha đầu này vẽ rắn thêm chân còn dám đứng đó bổ sung, chọc giận Nguyễn Nhược Nhược, chỉ hận không
thể khóa mồn nàng ta lại được.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Nguyễn Nhược Long càng nghe càng giật mình.
“Ta cũng không biết tại sao, ta đã đi xem qua đại phu…” Nguyễn Nhược Nhược vắt óc tìm lý do, “Đại phu kia nói…ta
bởi vì chết đi sống lại một hồi, tựa như đầu thai lại nên có một số
chuyện cũ trước kia không nhớ được. Bất quá cũng không sao, đây chỉ là
tạm thời, có lẽ một lúc nào đó sẽ đột nhiên nhớ lại toàn bộ.”
“Thì ra là như vậy.” Nguyễn Nhược Long
tin là thật, “Nếu có quên mất cũng chẳng sao…việc này…cũng không quan
trọng. Thân thể của ngươi trước kia không tốt, ta vốn không muốn để
ngươi học những thứ…như thế này, quá tổn hao sức khỏe, tiêu phí tâm tư,
chẳng ích lợi gì cho bệnh của ngươi. Chẳng qua là một mình ngươi muốn
học, chuyện cũng đã qua rồi…”
“Đại ca, ngươi thật tốt”, Nguyễn Nhược Nhược may mắn vượt qua kiểm tra, thật sự cảm kích Nguyễn Nhược Long mà lên tiếng.
Hắn đem những tờ giấy trong tay nhìn một
chút, giọng lo lắng, “Chẳng qua là chữ viết của ngươi như vậy…ta cũng
không bắt chước được, giao cho phụ thân cũng không thể có hai loại bút
tích nha! Làm sao bây giờ? Cũng không thể để ta một người thế ngươi chep toàn bộ sáu trăm lần.”
Đúng là không thể để hắn một người gánh
vác trách nhiệm. Nhưng hai người chia sẻ không được! Một người cũng
không thể có hai kiểu bút tích. Làm sao bây giờ? Hai người mắt to trừng
mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau thì đột nhiên nghe thấy một thanh âm thanh
lãng vang lên: “Bất quá…việc sao chép sáu trăm lần “Nữ Giới” này ta sẽ
thay hai ngươi lo liệu vậy.”
Hai người đồng loạt quay đầu nhìn lại,
người đang đứng trước cửa mỉm cười lên tiếng chính là Ngọc Liên Thành.
Hắn đứng ngược sáng, thân hình phủ dưới ánh trăng như dát bạc, mờ ảo
lung linh.
Nguyễn Nhược Long vừa thấy hắn liền vui
mừng quá đỗi. “Tam muội, ngươi không phải là muốn tìm cứu binh sao? Liên Thành biểu đệ là một tay viết chữ tốt, ngươi nhanh nhanh năn nỉ hắn
giúp đỡ đi”.
Nguyễn Nhược Nhược vừa nghe đã mừng húm,
lập tức nhào tới, đem Ngọc Liên Thành cung nghênh vào cửa. “Liên Thành
biểu ca, đi vào ngồi, mời vào tới ngồi, mau mời đi vào ngồi.” Liên tiếp
phun ra một chuỗi từ ngữ loạn xạ.
Không những lời nói vô cùng khách khí mà
hành động lại càng chu đáo có đẳng cấp hẳn hoi. Nguyễn Nhược Nhược cực
kỳ ân cần từ từ bước lui dẫn dường cho Ngọc Liên Thành vào phòng, trước
khi hắn ngồi xuống còn dùng ống tay áo lau sạch bụi vốn dĩ không tồn tại trên ghế, phảng phất giống như tiểu đệ cung nghênh bang chủ, mười phần
mười “Hoan nghênh”.
Đợi Ngọc Liên Thành bình yên ngồi xuống, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng kêu lên: “Hạnh Nhi, dâng trà, thượng hảo trà.”
Nguyễn Nhược Long bị một màn “nịnh nọt”
này làm bật cười ha ha, vừa cười vừa vỗ vai Ngọc Liên Thành nói: “Biểu
đệ, Tam muội của ta cơ hồ đem ngươi như đương kim hoàng đế mà nghênh đón đó nha.”
Ngọc Liên Thành cũng đang cười, bất quá
là cười khẽ. Thần giác lay động, ánh mắt cũng lay động, nụ cười như ánh
trăng nón tỏa sáng lung linh. “Lễ hạ cho nhân, tất có sở cầu, Tam