80s toys - Atari. I still have
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324072

Bình chọn: 8.5.00/10/407 lượt.

Nhược Nhược đã hái ở Tê Hà Sơn. Ánh mắt lo lắng như bị ong châm,

phiêu hốt né tránh không dám nhìn thẳng Nguyễn Nhược Nhược nữa.

Trông thấy Lý Hơi xấu hổ ngượng ngùng như thế, so với hắn vừa rồi anh dũng quả cảm chế ngự ngựa quả thật…cứ như

không phải cùng một người. Nguyễn Nhược Nhược ngây ngốc, một phần vì

thấy hắn xấu hổ, một phần vì bản thân cũng không được tự nhiên nên vội

vàng nói sang chuyện khác: “Đi lạc vào rừng thật khó chịu a! Chúng ta đi tìm một chỗ hong khô quần áo đi.”

Vừa nói vừa đứng lên nhìn hoàn cảnh bốn

phía. Thì ra là một thung lũng nhỏ, một bên là sườn núi cao vút, chính

là nơi bọn họ ngã xuống. Cũng may bên dưới là hồ sâu, mặt hồ xanh rêu

một màu như phỉ thúy. Bên kia là rừng cây rậm rạp, chằng chịt khó đi.

Gần hồ nước là một khoảng cỏ xanh mướt, ánh mặt trời từ trên soi xuống

một đường thẳng đứng. Những khóm hoa dại rực rỡ nhìn hoa cả mắt, có gió

nhẹ nhàng thổi vào mặt, mùi hoa cỏ thơm thoang thoảng, phảng phất cảm

giác say sưa như rượu. Nguyễn Nhược Nhược từ trước đến giờ đối với cảnh

đẹp tự nhiên không được chiêm ngưỡng nhiều, nhất thời liền say.

“A, thật là đẹp nha! Cảnh trí đại tự

nhiên quả thực là sản phẩm tuyệt vời của Tạo Hóa. Viên lâm ở Tô Châu

xưng là đẹp nhưng làm sao sánh được với núi thật nước thật ở nơi này,

đây chính là thiên nhiên thuần túy đó nha!” Nguyễn Nhược Nhược một mực

khen ngợi.

Lý Hơi không phải là không kinh ngạc mà

liếc nhìn nàng một cái. Một thân lạc vào rừng hoang âm u, y phục ướt

sũng, không biết sống chết trước mắt thế nào mà nàng ta còn ở đây thưởng thức cảnh đẹp.

“Đi, Lý Hơi, tìm chỗ hong khô quần áo

thôi!” Cũng không quay đầu lại nhìn hắn một cái, Nguyễn Nhược Nhược tự

chạy về phía trước. Lý Hơi do dự một chút cũng theo sau.

Nguyễn Nhược Nhược vừa đi vừa cởi dây

buộc tóc, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, mềm mại như thủy nguyệt.

Sau đó nàng thản nhiên cởi áo ngoài ra. Lý Hơi đi theo phía sau nàng vội vàng xoay người đi chỗ khác hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”

Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên nói: “Ngươi không định đem mớ y phục tầng tầng lớp lớp này đi hong khô sao, ta dĩ

nhiên muốn đem áo ngoài cởi ra rồi mắc lên cây phơi khô.”

“Chỉ là…một nữ nhi như ngươi tại sao lại có thể ở trước mặt người ngoài tùy tiện cởi áo như vậy chứ?” Lý Hơi giáo huấn nàng.

Nguyễn Nhược Nhược vừa bực mình vừa buồn

cười, vốn là muốn chọc hắn: ôm cũng bị ngươi ôm qua, hôn cũng bị ngươi

hôn qua, ai là người ngoài thì cũng chắc chắn không phải là ngươi rồi.

Nhưng ý nghĩ chỉ ngừng ở đó, loại trêu

chọc này không áp dụng cho hắn được. Hắn vốn là người dễ dàng ngượng

ngùng, nếu nàng còn nói nữa không khéo làm cho gương mặt của hắn đỏ bừng lên rồi nổ tung mất thôi.

Vì vậy Nguyễn Nhược Nhược tìm một bụi rậm mọc cao nửa người ẩn thân trong đó, lại cất giọng nói: “Lý Hơi, ta ở

chỗ này phơi xiêm y. Ngươi cũng tự tìm nơi hong khô đi thôi.”

Lý Hơi dừng một chút mới xoay người lại,

bóng dáng của Nguyễn Nhược Nhược đã không thấy đâu. Cách đó không xa là

váy áo màu xanh của nàng đang treo trên cây dại. Hắn bỏ đi mấy bước về

hướng ngược lại, tìm một bụi rậm trốn vào rồi cởi y phục hong khô.

Ánh nắng gay gắt giữa trưa đem xiêm y của bọn họ nhanh chóng hong khô, sau đó hai người đứng chung một chỗ, không hẹn mà cùng nghĩ đến chuyện đói bụng.

“Đi thôi, chúng ta đi tìm thức ăn.”

Nguyễn Nhược Nhược hướng Lý Hơi nói. Ánh mắt của hắn tràn đầy kinh ngạc, “Ở nơi rừng núi hoang sơ này tìm đâu ra thức ăn?”

Nguyễn Nhược Nhược liếc hắn một cái, nhịn không được cười. “Tiểu vương gia, nếu như ngươi muốn ăn thịt cá thì

đúng là không có. Nhưng nếu chỉ cần no bụng thì có thể tìm ra cái gì đó

để ăn, ngươi chỉ cần đi theo ta là được”.

Phân biệt phương hướng một chút, Nguyễn

Nhược Nhược chỉ tay nói, “Chúng ta đi hướng bên kia, chẳng biết có thể

leo ngược trở lại trên vách núi không. Vừa đi vừa tìm thức ăn, không

được chần chừ nữa.” Trong xe ngựa lao như điên khi nãy, Lý Hơi là sức

mạnh duy nhất có thể dựa vào. Giờ đây, tại chốn sâm lâm hoang dã này, Lý Hơi hoàn toàn không biết đầu đuôi để Nguyễn Nhược Nhược cầm quyền “lãnh đạo”.

Lý Hơi vì vậy đi theo Nguyễn Nhược Nhược

vào đám bụi rậm chằng chịt trong rừng. Đi khỏi không xa, Nguyễn Nhược

Nhược hái một đóa hoa màu hồng trên đường nói, “Lý Hơi, đây là hoa Đỗ

Quyên, có thể ăn được.”

Nhìn Nguyễn Nhược Nhược xé một cánh hoa

cho vào miệng nhai, Lý Hơi vô cùng kinh ngạc. “Mặc dù mùi vị không ngon

lắm, hơi chua, lại đắng đắng. Những bây giờ ta đã đói bụng nên cũng

không tệ. Ngươi có muốn…nếm thử không?”

Mặc dù Nguyễn Nhược Nhược đã ăn trước, lại còn kể ra mùi vị nhưng Lý Hơi từ chối, “Không, ngươi ăn đi.”

Nguyễn Nhược Nhược cười được giống như đã bắt được điểm yếu của hắn, “Lý Hơi, ngươi toàn ngồi mát ăn bát vàng,

đúng là Tiểu vương gia nha, để ngươi ăn những thứ này thật là làm khó

ngươi rồi.”

Bị nàng cứ như vậy cười giễu một tiếng,

Lý Hơi lập tức đưa tay hái một cành hoa, xé bỏ vào miệng nhai. Nguyễn

Nhược Nhược một tay ngăn trở, “Chờ một chút, chờ một chút, ngươi nhìn rõ ràng mới ăn chứ, chỉ có thể ăn cánh h