
n, sản nghiệp nhà này không sớm hay muộn gì cũng là của hắn. Hiện tại nhờ
phúc của bản công chúa, An Lăng Nhiên không chỉ không còn ngốc nữa, mà còn có
một chức quan, cùng cha mình đồng thời ra trận. Nếu sớm có ngày, tôi lại sinh
được một thằng nhóc choai choai, ngày vợ chồng bọn họ bị đuổi ra khỏi phủ cũng
không xa.
Vì vậy, Trần Hiền Nhu và An Lăng Vân đối với tôi càng ngày càng bộc phát.
Chuyện hôn sự của Nguyệt Nhi có nhiều vấn đề nảy sinh, trên áo cưới của Nguyệt
Nhi bị cháy thủng một cái lổ, bàn tròn gỗ cần trong buổi lễ đột nhiên hết hàng,
lại thêm một đống sổ nợ xấu của Trần Hiền Nhu, thật là khiến cho tôi vô cùng
phiền lòng.
Tiểu ngu ngốc nhìn ở trong mắt, ghi lại trong lòng.
Cách ngày liền dẫn tới cho tôi một phụ tá ở trong phủ, họ Chu tên Diệc
Thủy, dáng vẻ rất tiêu trí và thấu đáo, lại làm đâu nhớ đó, làm việc
cẩn thận tỉ mỉ. Dưới sự sắp xếp của Chu Diệc Thủy, sổ sách chưa tới ba ngày
sáng tỏ, tôi ôm sổ sách tiện tay lật một trang, hắn đều có thể đối đáp trôi
chảy.
Đêm đó, tôi nép người vào trong
ngực An Lăng Nhiên, không ngừng khen Chu Diệc Thủy chính trực, làm việc cẩn
thận, còn làm cho tiểu ngu ngốc vô cùng ghen tị, hôm sau tôi ngồi dậy đích thân
nấu chén cháo đậu, mới dỗ lại được bản mặt tươi cười của hắn.
Bất quá nói đến chuyện sau đó, Chu
Diệc Thủy tốt thì tốt thật, nhưng quá trời hiền lành, có lúc nói chuyện rất đâu
ra đấy, không khác gì với hòa thượng đang niệm kinh, cũng không thể trách hắn
có tài thế mà lại không thể mưu được một chức vị, chỉ có thể bị bắt ở lại trong
phủ tiếp khách.
Quãng thời gian đó, hôn sự của
Nguyệt Nhi đều là do tôi thu xếp, nên cũng có vài lần chạy tới Tây viện, Chu
Diệc Thủy thấy tiểu thư, tự giới thiệu nói: “Tái châu tái thủy, nghi dân nghi
kỷ.”
(*) Anh này sử dụng hai câu thơ
trên để giới thiệu tên mình, trong tiếng Trung, từ Châu (thuyền) và Chu phát âm gần giống với nhau: [zhōu'> và [zhōu'> nhưng
viết khác nhau nhé 舟 và 周.Từ Tái và Diệc là [zài'>và [yì'>.
Câu nói này, khiến cho răng cửa của
tôi thiếu chút nữa rớt ra, nếu như hắn không nói, tôi còn nghĩ hắn là “cháo”
trong “cháo nóng”.
(*) Từ cháo 粥 cũng phát âm là [zhōu'>.
Ai ngờ Nguyệt Nhi nghe xong, lại
cười khanh khách nói: “Tiên sinh nói ‘nghi kỷ’ là ‘tắc’ của ‘xã tắc’, hay là
‘mình’ trong ‘chính mình’?”
(*) ~@_@~ Hình như chị nghe
không rõ anh nói. Từ ‘nghi kỷ’ là từ này 宜己 (yí jǐ),
chị nghe không rõ từ sao nên mới hỏi từ ‘tắc’ (jì) phát âm gần giống với từ
‘kỷ’ (có nghĩa là mình).
Chu Diệc Thủy đôi mắt lóe sáng,
cung kính cúi đầu với Nguyệt Nhi mới kích động nói: “Tiểu thư chính là tri kỷ
của Chu mỗ! Tục ngữ nói, nước có thể chở
thuyền, cũng có thể lật thuyền…”
Câu nói kế tiếp, tôi còn chưa nghe
xong, đã lôi Kỳ Nhi chạy, chốc lát, đến cả Vượng Trạch cũng theo đuôi chạy ra.”
Sức mạnh của tri thức quả là vĩ đại
thật! Đến cả một con sói bình thường, cũng sợ hãi!
Giờ nghĩ lại, Nguyệt Nhi cùng với
Chu Diệc Thủy này cũng khá xứng, một người là tiểu thư khuê các, một người là
tài tử không danh; một người xấu hổ, một người hủ lậu, cứ trò chuyện như thế
rồi thành đôi.
Ngày đó tôi vì sợ một bụng tri thức
của Chu Diệc Thủy và một bình dấm chua của tiểu ngu ngốc, nên đến lúc sau,
ngược lại luôn trốn không tiếp khách, giựt giây cho Nguyệt Nhi và Chu Diệc Thủy
tự đi lo liệu mấy việc đại hôn của mình.
Giờ xem ra, tôi đúng là đã cường
ngạnh đẩy em gái của chồng minh đi không thấy đường về, hơn nữa tôi còn đi đại
náo hôn lễ của cô ấy, cô ấy lại cứ trực tiếp bắt tôi làm bà mai mình, ôi chúa
ơi, một quỳ ban nãy, cũng là đương nhiên rồi.
Tôi ở Tinh Nhu Các uống hết trà
lạnh, nhìn ra hồ nước ngoài cửa sổ thổn thức một lúc, Kỳ Nhi đến đây.
Tôi thấy Kỳ Nhi đến nên rất vui vẻ,
kéo cô ấy ngồi xuống còn chưa kịp hỏi tình hình bên ngoài, đã thấy cô
ấy mặt co mày cáu nói: “Công chúa, có người muốn gặp cô.”
Tôi nghẽn, đều đến vào lúc này, ai
ngờ thấy tôi vậy Kỳ Nhì bèn khó xử?
Kỳ Nhi lắp bắp nói: “Cô cũng có
thể… có thể lựa chọn không gặp.”
Nhìn dáng đi không vững của Kỳ Nhi,
tôi ngược lại sinh ra chút hứng thú, dùng sức vỗ vỗ bàn, lòng đầy căm phẫn
mà cắn răng: “Gặp!”
Kỳ Nhi hoảng hốt, nói không nên
câu: “Công chúa, cô… ta còn chưa nói người đó là ai, vậy, người này…”
Tôi đẩy ngược Kỳ Nhi lên trên
thuyền, nhìn Kỳ Nhi khó xử mà đi, trong lòng không thể nào vui vẻ, mặc kệ là
địch hay là bạn, coi như tiếp khách cho đỡ buồn, ở Tinh Nhu Các mới mấy ngày,
bản công chúa quả thật rất rất rất buồn chán.
Tôi ngẫm lại, người muốn gặp tôi
chắc là một trong ba người này:
Thứ nhất, Huyền Nguyệt.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân nói
cho tôi biết, việc Văn Mặc Ngọc đào hôn nhất định có liên quan tới Huyền
Nguyệt, nếu nói hắn thông minh, nhất định sẽ tìm đương sự tôi tâm sự.
Thứ hai, điểu lão đầu.
Quãng thời gian này không biết Túc
Phượng làm cái gì, đến một chút tin tức cũng không có. Lúc tôi nhập phủ, thái
độ của bà đối với tôi cũng không vui vẻ gì, hờ hững cho đến đề bạt như lúc này,
quan hệ của tôi với tiểu ngu ngốc có tốt hay xấu hoàn toàn trực tiếp ảnh huỏng.