
mũi của toàn bộ Vương gia ta coi như đã bị vứt tới
Trảo Oa quốc rồi, ngươi định xử trí thế nào đây?”
An Lăng Tiêu nào còn dám nói nửa chữ, một hồi lâu mới dám chắp tay nói:
“Toàn bộ đều nghe theo Thất điện hạ xử trí.”
“Lý Đình Chính nhanh chóng cưới dì ta về phủ, cũng cách đi chức Hàn Lâm,
hết thảy công trạng, vĩnh viễn không được vào triều!”
Mục vương phi chấn kinh, chỉ lặng người trợn mắt nhìn Huyền Nguyệt phân xử.
Tôi đứng ở phía sau cùng, im lặng không nói.
Vở này coi như xong, tuy Huyền Nguyệt là diễn viên chính, nhưng bản công
chúa mới chính là người đứng phía sau bố trí.
………
Ngày ấy ra phủ, tôi phái Kỳ Nhi đi mua thuốc dững thai, còn mình thì tới
Văn phủ.
Nhờ câu nói kinh người kia của tôi, Văn Mặc Ngọc – Văn đại công tử liền
nhanh chóng hổn hển đi ra, theo phía sau lưng là một soái ca ngọc thụ lâm
phong, tôi cười cười gật đầu, trong lòng đủ rõ đây chính là Huyền Nguyệt Thất
điện hạ trong truyền thuyết.
So với tiểu ngu ngốc, hơn phần khí phách, thiếu phần nhu tình, đều là bộ
dạng vô cùng đẹp.
Cho tất cả hạ nhân lui ra hết, Văn Mặc Ngọc lúc này mới kỳ quái nói: “Công
chúa cái gì mà hoài với thai, xin hãy nói rõ.”
Tôi giả vờ thương tâm, xoa xoa khóe mắt ủy khuất nói: “Văn Mặc Ngọc, ngươi
qua cầu rút ván, mấy ngày trước ngươi với ta còn ‘hoa tiền nguyệt hạ’(*), giờ
có quả rồi định không chịu nhận ư?”
(*) Hoa tiền nguyệt hạ: baidu giải thích không rõ lắm. Chắc có lẽ là tâm sự
dưới ánh trăng.
Thấy khóe miệng Văn Mặc Ngọc rõ ràng giật giật, sau khi liếc mắt nhìn nhau
với Huyền Nguyệt đập bàn nhảy dựng lên: “Tên tiểu tử thối An Lăng Nhiên kia
càng đùa càng quá trớn! Lúc trước mượn gương mặt của ta đi uống rượu, ngâm thơ
với mấy phu nhân tiểu thư còn chưa tính, bây giờ… bây giờ…”
Ngón tay chỉa vào ta của Văn Mặc Ngọc hơi run run, cuối cùng máu nóng dâng
trào hóa thành cơn phẫn nộ rít gào với Huyền Nguyệt: “Suy cho cùng là ngươi có
quan tâm hay không đây?!”
Huyền Nguyệt bộ dạng như đế vương, mặc cho Văn Mặc Ngọc tùy ý vừa gào vừa
rống, xong rồi mới cười cười vỗ về nói: “Ngọc nhi ngươi bình tĩnh trước đã.
Người ngẫm lại xem, có nữ nhân nào hoài thai đứa con của gian phu mình rồi còn
có thể khí định thần nhàn đến thế không?”
Văn Mặc Ngọc nghe nói thế xong, mới bình tĩnh lại nhìn tôi.
Bản công chúa tạm coi như không thấy, vừa nhàn rỗi hớp miếng trà.
Huyền Nguyệt kéo Văn Mặc Ngọc ngồi xuống, rồi mới thi lễ nói với tôi:
“Người quang minh chính đại không nói tiếng lóng, mong công chúa chỉ bảo.”
Tôi được đường đường là một hoàng tử cúi đầu chào, từ chối thì bất kính,
chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “À, thật ra cũng không có gì, chỉ là muốn xác nhận
suy đoán của mình mà thôi.”
Văn Mặc Ngọc nổi cơn tam bành, nghiến răng kèn kẹt, nhờ Huyền Nguyệt cứng
rắn kéo lại.
Huyền Nguyệt có vẻ có đầu óc hơn so với Văn Mặc Ngọc, hắn nói: “Sợ rằng
công chúa đã sớm biết ‘Mặc Ngọc’ bên người không phải Mặc Ngọc thật, hôm nay
tới đây chắc là có chuyện khác?”
Tôi trầm mặc, lôi chuyện của Vương Uyển Dung ra kể hết đầu đuôi ngọn ngành.
Lúc tiểu ngu ngốc giả làm “Văn Mặc Ngọc” đến thăm tôi từng nói, hắn cùng
với Lý Đình Chính có hơn mười năm giao tình, dám lấy đầu ra đảm bảo nhân cách
của Lý tiên sinh, bảo tôi không cần lo lắng chuyện của Vương Uyển Dung. Dưới
tình huống này, tôi thật không có cách nào tới tìm hắn thương lượng việc Vương
Uyển Dung muốn phá thai, càng nghĩ, vẫn là muốn đến Văn phủ.
Tôi cân nhắc, mặc dù Vương Uyển Dung luôn miệng chửi bới Lý Đình Chính là
“Mặt người dạ thú”, “Đã hết hi vọng đối với hắn”, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn
là yêu. Kết cục tốt nhất, không bằng để Lý Đình Chính danh chính ngôn thuận
cưới Vương Uyển Dung về, cho nên, tôi đạo diễn “Cảnh bắt kẻ thông dâm”, cũng
như báo cho khắp thiên hạ biết quan hệ của hai người.
Về phần tiểu ngu ngốc, thì không được để hắn phát giác làm hư chuyện xấu,
tôi đành phải ra tay đánh ngã hắn trước.
Như thế, Vương Uyển Dung mới vừa lòng hả dạ, đứa bé cũng được giữ lại.
Huyền Nguyệt nghe tôi nói xong chỉ cười nhàn nhạt.
“Kỳ thật chuyện bắt kẻ thông dâm thế này, ai đi tố giác cũng đều có thể,
sao công chúa lại nghĩ đến ta?”
Tôi nói: “Gần đây, Thất điện hạ đã được phong vương, có quyền có thế, nếu
để cho người ngoài bắt gian, nói không chừng sẽ bị mẹ chồng ta chuyện lớn hóa
nhỏ, việc nhỏ hóa xong, xóa hết dấu vết. Đến lúc đó, Vương Uyển Dung cũng không
còn cách nào khác. Mà nếu như là Thất điện hạ tự mình bắt gian, thế thì có thể
sẵn đó hạ lệnh cho hai người thành hôn, đến lúc đó lại để cho Vương Uyển Dung
nói cho phu quân mình chuyện có thai, cũng không quá muộn.”
Văn Mặc Ngọc nói: “Công chúa rất thông minh. Chắc ngài cũng biết chuyện
giao tình mười mấy năm của An Lăng tiểu tử và Lý Đình Chính, vì là hắn, cho nên
mới tìm tới bọn ta thương lượng. Nhưng mà, ngài cũng biết rõ chuyện An Lăng
tiểu tử lén qua lại với bọn ta, không sợ Lý Đình Chính cũng là người của Huyền
Nguyệt sao?”
Tôi chép môi, đem tất cả thiên biến vạn hóa trong đầu phun ra hết.
“Nếu Lý Đình Chính là người của Thất điện hạ, vậy coi như mấ