
t xuất, ngoại bất nhập dù là chim
cũng không được để lọt”.
Giáng Châu sợ hãi lắp bắp dù không rõ
lắm nhưng những lời này hoàn toàn nàng có thể ghi nhớ nên gật đầu đầu
liên hồi, lần đầu tiên kể từ khi quen biết mới nhận thức rõ ràng được
nam nhân này là một vị tướng quân….một vị tướng quân nổi danh nhất tam
đại lục quốc.
- Muội nghe rõ ràng rồi chứ? Chuyện này liên quan
đến tính mạng của tam ca Tiêu Dao của muội, không được quên. Lập tức
chạy đi, tuyệt đối không được tin ai hết trừ Diệp thành chủ cùng những
người mang hình xăm mặt hổ nơi tay trái. Nhìn thấy Hổ phù này sẽ không
ai dám động đến muội nên đừng sợ, chạy nhanh đi đi.
Dứt lời Nam
Cung Triệt lập tức xoay người đuổi theo hướng Thuỷ Linh bị mang đi, toàn thân lồng lên giống như một con sư tử xù lông vì bị dẫm phải đuôi. Nam
nhân thuần cương dương khí ngùn ngụt thoát ra, y bào tối mầu theo từng
bước chân mạng mẽ dứt khoát mà tung bay hút theo tầm mắt của Giáng Châu. Nhìn theo bóng dáng quen thuộc nhưng đột nhiên lại thấy lạ lẫm, tâm
nàng bỗng chao đảo, bàn tay tự động siết chặt lấy vật trong tay.
- A, không được. Mau đi tìm Diệp thành chủ!
Đầu óc nàng quay cuồng, dùng tay vỗ vỗ vào gương mặt diễm mỹ của mình một
tay cầm chặt lấy Hổ phù một tay nắm váy theo hướng nam mà chạy. Đôi chân nhỏ nhắn thoăn thoắt chạy như bay trên hành lang lát đá phiến, vừa chạy vừa đưa mắt tìm kiếm thân ảnh trắng muốt thanh lãnh dù mới chỉ gặp một
lần nhưng sợ rằng cả đời vĩnh viễn không thể quên.
Càng chạy sâu hơn về phía nam nàng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là hoàng
cung nhưng tại sao con đường này lại hầu như không có người qua lại.
Ngay cả cấm vệ quân đi tuần cũng không thấy, lại nghĩ đến vẻ lạnh lùng
xa cách làm mình sửng sốt chạnh lòng khi nãy. Nàng hôm nay chính là theo Nam Cung Triệt vào cung thăm hỏi Thuỷ Linh, cũng là Tiêu Dao công tử
từng kết bái huynh muội với nàng. Rõ ràng qua lời nhị ca kể thì tam ca à không, chính xác phải là tam tỷ gần đây quả thực có chút không ổn nhưng đối với mọi người vẫn như trước, nhiệt tình và vui vẻ. Diệp thành chủ
nghĩ rằng có thể trong cung cô quạnh nên phu nhân của mình mới vậy, Nam
Cung Triệt liền nghĩ đến bọn họ từng rất vui vẻ nên đã bất chấp thân
phận của nàng là người nơi yên trần mà lựa nơi khuất nẻo đưa nàng tiến
cung. Ai ngờ mới đi chưa được bao lâu lại gặp Thuỷ Linh với lối cư sử kỳ quái ấy, kỳ quái…..rõ ràng là giống như rất muốn đuổi bọn họ đi nhanh
đi vậy. Giống như….đang sợ một thứ gì đó mà tìm cách đuổi bọn họ đi vậy, càng nghĩ Giáng Châu càng sốt ruột dưới chân lại càng gấp hơn, bước
chạy lại càng mau hơn.
Đúng như lời Nam Cung Triệt đã nói, nàng
chạy độ khoảng gần một khắc thì bắt đầu thấy ngự lâm quân cùng cung nữ
thái giám xuất hiện nhiều hơn. Bọn họ đều trợn mắt nhìn nàng, thậm trí
còn định tiến đến giữ nàng lại nhưng khi nhìn thấy Hổ phù đen bóng trong tay nàng thì liền lập tức rút lui nhường đường. Nàng đang hốt hoảng,
không hiểu mình sẽ phải chạy tiếp đến đâu để tìm thấy Diệp thành chủ hay người mang hình xăm hình mặt hổ đây thì đột nhiên một tốp thái giám
không biết từ đâu xông đến vây nàng lại nơi góc khuất của hoa viên.
- Trong cung không cho phép chạy loạn, người đâu bắt lấy nữ nhân kia.
Tên thái giám có đôi mắt híp cùng thân hình phục phịch ra vẻ là tổng quản không hề hỏi han điều gì, lập tức ra lệnh bắt người.
- Không…không, các ngươi không thể, ta phải mang vật này đi tìm Diệp thành chủ…
Nàng sợ bọn họ nhìn không rõ vật trong tay mình, vội hua ra phía trước. Ai
ngờ tên thá giám to béo kia lại không hề chậm chạp như vẻ bề ngoài, ngay khi ngọc bội hắc ngọc khắc mặt hổ đưa ra. Lập tức vươn những ngón tay
múp míp như móng heo của mình đánh lại, ko mất chút sức lực dành lấy từ
trong tay Giáng Châu. Mắt híp loé lên tia ngoan độc, vừa giật được Hổ
phù liền ra lệnh.
- Nữ nhân này là phản tặc, dám dùng Hổ phù giả trà trộn vào trong hoàng cung có mưu đồ bất chính. Lập tức giết không tha!
Giáng Châu ngơ ngác nhìn Hổ phù quan trọng trong tay mình lại bị dễ dàng đoạt mất như thế, lại bị những kẻ không rõ phải trái này vu thành phản tặc
có ý muốn giết mình thì lại càng sợ hãi hơn. Nhưng…còn tam tỷ Thuỷ Linh, còn nhị ca Nam Cung Triệt, còn mệnh lệnh quan trọng mình phải truyền
cho người của Phi Hổ quân. Nàng biết bọn người này chính là “lai giả bất thiện”, nói thêm cũng vô ích. Lập tức xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa
gọi to mong có người nghe thấy.
- Diệp thành chủ, Diệp thành chủ mau cứu người…. A…
Sau vai trái truyền đến buốt giá đau đớn, nàng bị một lực vô cùng mạnh đẩy
về phía trước ngã sấp xuống. Há miệng thở dốc, tay phải run rảy ôm lấy
nửa thán người đang bắt đầu đau đến tê liệt. Ngón tay ngay lập tức cảm
nhận được ám khí cắm ngập vào sâu trong da thịt, máu nóng ngay lập tức
trở thành mầu đen khi ứa ra. “Có độc!” Trí óc nàng rung lên hồi chuông
cảnh báo vang dội, bất chấp tê dại cùng chao đảo vẫn chống đỡ thân thể
đứng lên chạy tiếp. Miệng không ngừng lập đi lập lạo càng lúc càng khó
khăn.
-….Diệp…. Diệp thành chủ, mau cứu người….
- Tiện n