
…
- Lan Châu?…
Nàng kỳ quái, rõ ràng vừa rồi còn muốn nàng đợi giống như rất nhanh sẽ về mà. Lan Châu chẳng phải ở tận Cam Túc hay sao?
-….dẫn đường đi, ta sẽ tự tay mang cho thành chủ.
Thuỷ Linh nóng lòng ôm chiếc áo dầy nặng sát vào trong lồng ngực của mình,
không một chút nghi ngờ đi nhanh theo tiểu thái giám. Tâm trí hoàn toàn
đặt trên người tướng công của mình mà không nhìn thấy con đường phía
trước không phải là dẫn ra cửa cung…. Nhìn dẫy hành lang đài hun hút phía sau lưng, lồng ngực nàng lại dâng
lên cảm giác hồi hộp. Giống như thể có chuyện gì đó sắp diễn ra
hoặc….đang chờ đợi nàng phía trước, nhìn xuống chiếc áo choàng dầy nặng
ôm trong lòng. Lại nhìn về con đường thưa thớt xa lạ phía trước, nhìn
những cung nữ cùng thái giám xung quanh. Sự không yên xuất hiện lại càng nhiều, tuy không thông thuộc đường đi lối lại trong hoàng cung rội lớn
này nhưng nàng biết đường đến cửa cung ko phải đi như vậy.
- Phu nhân, mời đi theo nô tài. Không nên để thành chủ đợi lâu….
Thái giám có khuôn mặt khả ái bộ dạng có vẻ vội vã cùng lo sợ, “lo sợ” sao?
Thuỷ Linh nhíu mày, cẩn thận đánh giá lại tiểu thái giám này. “Thành
chủ”? Nhười trong cung không dùng hai chữ “thành chủ này để chỉ Diệp Cô
Thành, bọn họ gọi là “hoàng thân”! Hạnh mâu khẽ rung động, hơi cúi đầu
xuống để những lọn tóc che đi khuôn mặt trắng bệch khôn còn huyết sắc.
Thình thịch….thình thịch….
Siết chặt chiếc áo choàng vào trong lồng ngực, che dấu đi nhịp đập điên
cuồng của trái tim. Nàng cười nhẹ, gật đầu ra vẻ đã hiểu sau đó lại tiếp tục bước đi giữa bọn họ. Hàm răng ngà cắn chặt vào làn môi đến gần như
bật máu, bắt nàng phải bình tĩnh. Đây ko phải lúc để rối loạn, vẫn chưa
đến lúc ấy. Tướng công của nàng chắc chắn chưa đi xa, khi nhận ra sự
khác lạ chàng nhất định sẽ quay lại tìm nàng. Sau đó….
“Không thể!”
Từ tận sâu bên trong trí óc, một giọng nói cương quyết bật thốt lên làm
thân thể nàng lảo đảo. Đúng vậy, “không thể!” Là không thể để tướng công quay lại, không cần quá thông minh cũng hiểu điều này do kẻ nào sắp
xếp. Tướng công của nàng không thể gặp “kẻ kia”, nàng biết! Nàng chắc
chắn một điều hắn chính là mấu chốt của vấn đề, chính là “số kiếp” của
Diệp Cô Thành. Nàng tin tưởng vào tướng công của mình, hắn hiện nay
chính là một trong những kẻ mạnh nhất. Hắn là Thiên Ngoại Phi Tiên Diệp
Cô Thành, hắn là “Kiếm thần” trong truyền thuyết. Nhưng nàng cũng tin cả vào hai chữ “số phận” nữa, Diệp Cô Thành dù là trong nguyên tác của Cổ
Long tiên sinh hay Diệp Cô Thành của thế giới hỗn độn này đều không
tránh thoát khỏi liên quan đến tên Cung Cửu kia. Nàng sợ rằng….hình ảnh
trong giấc mơ ấy lại hiện lên, bàn tay nhỏ bé siết chặt lại, lòng bàn
tay ướt đẫm mồ hôi. Đây chính là điều nàng lo sợ, điều nàng muốn tránh.
Mầu đỏ diễm lệ trên nền tuyết trắng, nàng từng yêu thích hai mầu đối lập ấy. Một hừng hực nồng cháy như lửa, một trong trẻo thanh lãnh như băng. Là sự đối lập tuyệt đối nhưng cũng vô cùng tương xứng khi ở cạnh nhau,
chỉ có điều khi đặt điều ấy lên trên người nàng yêu đó lại trở thành nỗi ám ảnh khủng khiếp…
Đột nhiên, cổ tay nàng có một bàn tay khác
đỡ lấy. Cũng là cảm giác lành lạnh, nhưng khác cái lạnh vẫn quen thuộc
với nàng. Cái lạnh khô ráo rồi rất nhanh sau đó sẽ ấm lại, trong khi đó
bàn tay lạnh lẽo chạm vào nàng lại gợi cho nàng đến sự trơn ướt khó
chịu. Nàng cau mày lại, khó chịu lạnh giọng.
- Ta có thể tự mình…
Nàng khựng lại khi nhìn rõ kẻ vừa nâng đỡ mình là ai, dù trong trang phục
thái giám nhưng gương mặt nam nhân đẹp đẽ âm nhu kia có hoá thành tro
thành bụi thì nàng cũng sẽ nhận ra. Nàng cả người cứng lại, một tay siết chặt vật trong lòng, một tay bị y nắm lấy cả hai cứ như vậy thẳng tắp
nhìn nhau. Có khác chăng một người là kinh hoàng tột độ, một là âm ngoan lạnh lùng pha cả một phần đắc thắng cuồng ngạo. Y cúi xuống xốc lại cổ
áo choàng lông cho nàng, hành động ôn nhu và đương nhiên đến như thể
giữa hai người là có tình cảm rất tốt chứ không phải hai kẻ tử thù.
- Phu nhân, nàng gần đây gày đi nhiều.
- Ngươi không cần phí lời, muốn bắt ta? Vậy đi thôi.
Nàng không chút lưu tình, dứt khoát gạt mạnh bàn tay đang đặt trên cổ áo
mình ra. Đôi mắt trở thành sắc lạnh nhìn thẳng vào y, không một chút sợ
hãi cũng như do dự. Cung Cửu thoáng kinh ngạc, nụ cười trên môi cũng
nhanh chóng thu lại. Âm trầm đánh giá nàng một lúc mới phất tay áo ra
hiệu cho những kẻ xung quanh tiến đến kèm chặt lại, y ghé sát vào bên
tai nàng, từng lời nói như phun ra từ kẽ răng.
- Đừng nghĩ có thể giở trò một lần nữa, ta sẽ không nương tay với ngươi như trước.
- Có đi không?
Nàng ương ngạnh nhếch mép cười, ngoài mặt trấn định cùng kiêu ngạo nhưng bên trong đang điên cuồng gào thét muốn chạy trốn. Có điều hiện giờ nàng
không thể mạo hiểm, Cung Cửu có thể lừa được tướng công của nàng đi và
ung dung đi lại thế này cho thấy cơ sở ngầm y sắp xếp trong cung đã sâu
đến mức độ nào. Ngay cả Diệp Cô Thành cũng không phát hiện được người
của mình đã bị im lặng thay thế nữa là sự biến mất của nàng, sợ rằng có