Teya Salat
Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324881

Bình chọn: 7.5.00/10/488 lượt.

nghĩ là vị

khách hàng này chắc chắn không phải loại thường, nếu không thì cô thư ký đã

không ngăn tôi như vậy.

“Không được đâu ạ, chị Thẩm…!”. Cô ấy định kéo tôi lại

nhưng không được.

“Tôi mặc kệ! Làm cái gì thế?”. Tôi xông tới đẩy cửa,

thấy ngay Cố Tiểu Khê đang ngồi trong lòng Thẩm Lãng.

“Tiểu… Tiểu Ngư…”. Thẩm Lãng giật mình, đẩy luôn Cố

Tiểu Khê xuống đất, sau đó lại vội vàng kéo lên.

“Chị dâu… Hi hi… Em tới chơi thôi ạ… hi hi… em… em đi đây!”.

Tiểu Khê tất tưởi lấy túi xách rồi chạy ra ngoài, tốc độ như tên bắn, suýt nữa

đâm cả vào tôi.

“Ôi… Từ từ thôi nào…!”. Thẩm Lãng nhẹ nhàng đỡ tôi

ngồi xuống ghế.

“Ái chà, anh giỏi nhỉ? Bố mẹ đặt tên hay thật đấy!

Thẩm Lãng cái gì chứ? Anh là “bất lương” thì có!”. Tôi đập bàn mắng.

“Anh biết, anh biết là anh sai rồi, nhưng mà…”. Thẩm

Lãng cứ nhìn chằm chằm xuống đất như đang kiếm cái lỗ hở

nào đó để chui xuống.

“Anh bảo em phải giải thích thế nào với chồng em

đây?”. Tôi liếc anh ấy rồi cười giả lả. “Hay lúc đấy, em sẽ bảo với anh ấy là

chồng ơi, xin lỗi anh, người dụ dỗ em gái anh là anh trai em đấy, anh hãy nể

tình anh em tốt với nhau mà cho qua đi nhé!...”. Tôi nắm lấy cà vạt của Thẩm

Lãng. “Anh nói xem, em biết phải giấu mặt vào đâu hả?”.

“Anh… anh sai rồi!”. Thẩm Lãng ôm đầu, trông rất đáng

thương.

“Các người… không ai để em yên được cả!”. Tôi ngồi

trên ghế thở dài, vừa rồi kích động quá, chắc làm con trai tôi sợ mất rồi.

4.

“Đừng hòng!”. An Nguyệt gào lên trong phòng.

“Thẩm Lãng à, con lại làm sao thế hả? Ở yên đó đi,

trong đó ghê lắm!”. Mẹ tôi nói rồi vội vàng chạy vào khuyên con dâu.

“Muốn ly dị hả? Còn lâu!”. An Nguyệt lại hét lên.

“Sao thế em?”. Cố Đại Hải tới nhà đón tôi.

“Lại chuyện ly hôn ấy mà”. Tôi nhìn Cố Đại Hải, nếu

anh ấy biết nguyên nhân là do em gái anh ấy thì anh sẽ đứng về bên nào đây?

“Tiểu Ngư, con về nhà đi!”. Bố tôi kéo cửa lại.

“Bố, hay để con vào trong xem sao!”. Tôi đứng dậy.

“Thôi, nhỡ lại động phải con con thì sao? Con đi đi,

mấy hôm nữa nếu không có việc gì thì đừng về nhà!”. Bố khoát tay rồi mặc áo

khoác cho tôi. Lâu lắm tôi không có cảm giác gần gũi với bố thế này rồi. Thực

ra tôi hơi sợ bố, ông luôn rất nghiêm khắc với hai anh em tôi, không hay cười

nói. Nếu được mẹ khoác áo cho thì tôi đã thấy chuyện đó là bình thường.

“Lại sao thế hả em?”. Trên đường về nhà, Cố Đại Hải

quay sang hỏi tôi.

“Anh em đòi ly dị thôi, ngoài chuyện đó ra thì nhà em

làm gì có chuyện gì ầm ĩ thế được chứ?”. Tôi ngáp dài.

“Vì có người thứ ba hả?”. Cố Đại Hải hỏi.

“Em cũng không rõ”. Tôi giả vờ chỉnh lại áo.

“Ôi, anh cứ tưởng mỗi nhà anh là ầm ĩ thôi chứ”. Cố

Đại Hải thở dài.

“Có chuyện gì thế ạ?”. Tôi hỏi.

“Tiểu Khê ấy, hình như nó yêu một người đã có vợ”. Mặt

Cố Đại Hải ỉu xìu như bánh đa gặp nước.

“Anh có biết là ai không?”. Tôi nắm lấy áo Cố Đại Hải.

“Nếu mà biết, anh đánh chết hắn luôn!”. Cố Đại Hải bặm

môi lại, trả lời.

5.

“Đúng rồi, dạo này Trần Lộ có tới vay tiền các cậu

không?”. Lâm Sở đột nhiên hỏi tôi.

“Không, nhưng mà sao lại không vay nữa nhỉ?”. Tôi cắn

tóc.

“Tiền viện phí của Dương Siêu không vị nợ lại đấy

chứ?”. A Mông nhìn tôi rồi lại quay sang nhìn Lâm Sở.

“Một người quen của mình bảo nhìn thấy Trần Lộ ở vũ

trường “Thiên đường hạ giới” đấy”. Lâm Sở chậm rãi nói.

“Ý cậu là cậu ấy…”. Con ngươi trong mắt A Mông suýt

rơi xuống đất.

“Không biết, nhưng tại sao cậu ấy lại không tới vay

tiền chúng ta nữa chứ?”. Lâm Sở suy tư.

“Việc này đừng có đoán bừa, biết đâu là nhìn nhầm thì

sao?”. Tôi bắt mọi người im miệng lại.

“Hay chúng ta tới hỏi xem sao?”. A Mông rụt rè nêu ý

kiến.

“Thế cậu định hỏi thế nào? “Trần Lộ, dạo này cậu đang

làm gái ở quán bar phải không?” à?”. Lâm Sở phản đối ngay.

“À, cuộc thi của cậu thế nào rồi?”. Tôi vừa húp canh

vừa hỏi.

“Cũng tốt, Hoa Thiên là một trợ thủ đắc lực đấy”. Lâm

Sở lấy răng cạy nắp chai bia.

“Cậu quan tâm tới người ta nhiều thế làm gì hả?”. A

Mông nheo mắt nhìn tôi.

“Cậu tưởng mình giống cậu à?”. Tôi liền kể lại hết

chuyện Hoa Thiên đưa tôi về nhà hôm đó.

“Anh ấy thích cậu thật á?”. Lâm Sở nhất quyết không

tin.

“Đừng nói bậy, mình chỉ kể sự thật thôi, còn cậu nghĩ

thế nào thì tùy!”. Tôi bị cô ấy làm cho phát bực lên.

6.

Tang lễ mẹ Ngụy Tử Lộ được tổ chức ba ngày sau đó.

Mặc dù Cố Đại Hải bảo không nên đi nhưng tôi vẫn nhất

quyết tới dự. Mẹ Ngụy Tử Lộ là người rất tốt, mỗi lần nhìn thấy tôi và Ngụy Tử

Lộ, bác ấy đều cười vui vẻ, Thực ra mấy tháng trước, tôi đã gặp bác ấy, bác ấy

cứ kéo tay, bảo tôi về nhà chơi, nhưng lúc đó tôi không đi, chỉ sợ gặp lại Ngụy

Tử Lộ, sợ sự ngượng ngùng khi giáp mặt nhau. Nếu như tôi tới, không chừng bác

ấy sẽ thấy vui, sẽ không đi nhanh thế này.

Trong lễ tang, Ngụy Tử Lộ rất bình tĩnh, không kêu gào

khóc lóc, chỉ lặng lẽ cúi đầu chào những người đến viếng, cúi đầu rồi lại cúi

đầu.

Tôi biết trong tim anh ấy đang rất đau, nước mắt đã

cạn cả rồi.

Gia đình anh ấy rất không may, mấy năm trước, bố mắc

bệnh ung thư nên đã qua đời, sau đó, mẹ anh ấy cũng ngã bệnh, vậy nên tất cả

gánh nặn