
gười dẫn chương trình đang đứng: “Kính thưa các
vị khách quý, giờ chúng tôi xin được phép vòng bốc thăm trúng thưởng đầu tiên.
Đầu tiên tôi xin mời phó tổng giám đốc Hứa của công ty mỹ phẩm Thủy Dạng lên
bốc thăm lượt đầu tiên! Xin mời cô!”
Hứa
Trác Nghiên hơi ngẩn ra, ngoảnh đầu lại nhìn Đỗ Giang thấy mặt hắn đang nghệt
ra, còn giám đốc Vu dừng bên cạnh cứ giục giã luôn mồm, cô đành phải đứng dậy,
chậm rãi bước lên sân khấu.
“Xin
chào, mời bốc thăm!”. Người dẫn chương trình đứng ở bên cạnh hướng dẫn, cô lễ
tân bê một cái bình thủy tinh đến, bên trong là những mảnh giấy màu hồng được
gấp lại.
Người
dân chương trình ra hiệu bảo Hứa Trác Nghiên thò tay vào cái bình, đảo đều lên
rồi rút ra một tờ giấy. Hứa Trác Nghiên mở mảnh giấy ra, đưa cho người dẫn
chương trình.
“Số 31
ạ!”
“Số 31
ạ!”
Người
dẫn chương trình lớn tiếng thông báo hai lần: “Xin mời vị khách đang cầm phiếu
số 31 lên trên sân khấu ạ! Số 31, giải thưởng lớn đang trong tầm tay ạ!”
Thời
gian cứ chậm rãi trôi qua, vẫn không có ai bước lên sân khấu. Người dẫn chương
trình hơi khó xử, Hứa Trác Nghiên đứng mãi trên sân khấu cũng thấy nóng ruột,
hai người nhìn nhau cười ái ngại.
Đúng
lúc ấy ở bên dưới có tiếng ai đó vang lên: “Mời người bốc xem thử số phiếu mình
đi, ai mà biết có khi chính mình lại trúng thưởng ấy chứ?”
“Đúng
thế!”
Đám
đông bắt đầu lên tiếng phụ họa.
Hứa
Trác Nghiên lúc này mới mở túi xách, lấy từ trong túi ra tấm phiếu được phát,
lướt mắt nhìn, cô chợt ngẩn người. Người dẫn chương trình đón lầy tấm phiếu
trong tay Hứa Trác Nghiên, lập tức nở nụ cười thật tươi, giơ cao tấm phiếu lên
cho mọi người cùng nhìn thấy: “Thật là thú vị, lần đầu tiên có một vị khách lên
bốc thăm mà lại bốc được ngay số phiếu của mình!”
Cô lễ
tân bê món quà lên, là một chiếc đồng hồ Ogami của nữ kiểu mới nhất.
Người
dẫn chương trình không biết đã chuẩn bị sẵn hay là đột nhiên nảy ra ý kiến:
“Khách mời tự bốc được mình, thật đúng là rất tình cờ! Vậy chúng tôi xin mời
tổng giám đốc của Hải Vương là ông Lâm Khởi Phàm lên trao giải thưởng cho cô
Hứa có được không ạ?”, tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.
Lâm
Khởi Phàm bước lên sân khấu, cầm lấy cái hộp đưa cho Hứa Trác Nghiên. Lúc ấy ở
bên dưới có người hô vang: “Đeo lên đi!”
Người
dẫn chương trình lập tức phụ họa: “Mời tổng giám đốc Lâm đeo giúp cô Hứa, như
vậy mới có ý nghĩa chứ?”
Lâm
Khởi Phàm khẽ cười, đưa mắt nhìn khắp đám đông, có vẻ như đang chơi trò chơi
cuộc đời vậy. Anh mở cái hộp, lấy chiếc đồng hồ và chìa tay ra, ý bảo Hứa Trác
Nghiên đưa tay cho anh. Hứa Trác Nghiên cười thật nhẹ, đưa tay ra, nhưng không
phải đưa tay cho anh mà là đưa tay lấy chiếc đồng hồ trên tay anh. Xét từ góc
độ của người quan sát, hành động trên dùng từ “Cướp” để miêu tả có lẽ sẽ thích
hợp hơn. Thế là bên dưới lại có tiếng la ó, có tiếng cười vang lên. Lâm Khởi
Phàm nhún vai, cố ý làm điệu bộ bất lực.
Người
dẫn chương trình liền đưa mic cho Hứa Trác Nghiên: “Tại sao phó tổng giám đốc
Hứa không để cho tổng giám đốc Lâm đeo đồng hồ vào cho cô vậy ạ?”
Một câu
hỏi vô cùng “Thiếu muối”, nhưng Hứa Trác Nghiên bắt buộc phải trả lời. Cô đón
lấy mic, quay sang nhìn cô dẫn chương trình xinh đẹp: “Bởi vì cái đồng hồ này
không thuộc về tôi!”
“Hả?
Như thế là sao ạ?”, người dẫn chương trình ngây ra.
“Chiếc
đồng hồ này không thuộc về tôi, nó quá đắt giá, hơn nữa hôm nay lại có được
chiếc đồng hồ đắt giá này tại bữa tiệc chúc mừng của công ty Hải Vương, tôi
nghĩ nên để cho giá trị của nó được phát huy hơn nữa. Vì vậy tôi sẽ bán nó. Ở
Thanh Hải, ba trăm sáu mươi tệ có thể giúp đỡ cho một học sinh có tiền đóng học
phí trong vòng một năm, công ty Thủy Dạng chúng tôi mỗi năm đều trích một phần
lợi nhuận để quyên góp cho những học sinh nghèo này. Vì vậy hôm nay tôi muốn
bán chiếc đồng hồ này, bởi vì ít nhất nó có thể giúp ba mươi em học sinh có
tiền đi học!”
Hứa
Trác Nghiên nói xong cả hội trường chìm vào im lặng.
Tiếp
theo đó là một tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên, là thật lòng hay giả tạo
chẳng ai biết được. Nhưng những lời Hứa Trác Nghiên nói, có người nghĩ rằng cô
làm bộ tốt bụng, nhưng cũng có người tin rằng đấy là thật lòng.
“Tôi
mua”, có người nói.
Thế là
giá của chiếc đồng hồ đột nhiên tăng vọt lên, chẳng mấy chốc đã vượt qua giá
trị của nó trên thị trường. Còn người dẫn chương trình rất linh hoạt, chẳng mấy
chốc đã chuyển sang vai trò người chủ trì buổi đấu giá.
Người
trả giá cao nhất không phải ai khác, lại chính là gã họ Tàng kia. Hứa Trác
Nghiên ngạc nhiên thấy rõ.
Hắn ta
nói: “Nếu đã là hoạt động hỗ trợ học hành, tôi nghĩ chắc sẽ không kén người mua
đâu nhỉ?”
Hứa
Trác Nghiên gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Lâm
Khởi Phàm đứng ngoài lạnh lùng quan sát trợn mắt với hắn ta rồi hùng hồn nói:
“Nếu như hôm nay bán đấu giá cái đồng hồ này, số tiền thu được sẽ ủng hộ cho
quỹ học bổng cho học sinh nghèo, vậy chẳng khác gì tát thẳng vào mặt Lâm Khởi
Phàm này. Vì vậy tôi ra giá cao gấp đôi cái giá cuối cùng!”
“Vậy
tôi không tranh với anh nữa!”, gã họ Tà