
ng lập tức xuống nước.
Không
khí náo nhiệt được đẩy lên cao trào.
Bữa
tiệc kết thúc, Hứa Trác Nghiên và Đỗ Giang đi nhờ xe của giám đốc Vu trở về
thành phố.
Trong
màn đêm, xe lái đi rất nhanh.
Giám
đốc Vu vừa lái xe vừa nói chuyện với họ: “Phó tổng giám đốc Hứa, cô hôm nay có
hơi làm mất thể diện của tổng giám đốc Lâm chúng tôi đấy!”
“Thế
ư?”. Hứa Trác Nghiên ngáp một cái, mỉm cười rất tự nhiên: “Đâu có, chắc anh ta
không phải người nhỏ nhen thế đâu. Hơn nữa tôi nói rất thật lòng, chẳng giả tạo
chút nào. Anh nghĩ mà xem, anh ra lệnh một cái là tôi phải lái ngay xe tải chở
hàng đến, nếu như tôi đeo chiếc đồng hồ ấy, anh ta có còn thoải mái sai khiến
tôi không?”
“Nói
bậy!”. Giám đốc Vu xoa xoa cái đầu gần như đã hói hết của mình rồi ngoảnh đầu
sang nhìn Đỗ Giang: “Đỗ Giang, cậu thật là, lần trước bảo cậu giao hàng đột
xuất cho chúng tôi một chuyến mà cậu lại đi làm phiền phó tổng giám đốc Hứa như
thế, kết quả làm tôi bị tổng giám đốc Lâm mắng cho một trận, tôi còn chưa tìm
cậu tính sổ đây!”
Đỗ
Giang mặt tỉnh bơ như vô tội.
“Anh
đừng trách anh ta, anh cần hàng gấp như thế, lại trước Tết đúng một ngày, lái
xe đã nghỉ rồi, anh nói xem phải làm thế nào? Chẳng còn cách nào khác, tôi đành
liều mạng thôi! Cũng may là không xảy ra chuyện gì, giờ nghĩ lại tôi còn thấy
sợ đây này!”, Hứa Trác Nghiên vỗ vai Đỗ Giang như thể an ủi. Nhưng đúng lúc ấy,
xe phanh gấp lại, bánh xe mài trên đường tạo ra tiếng động rất chói tai.
Hứa
Trác Nghiên chỉ cảm thấy toàn thân mình bắn mạnh về phía trước, đập thẳng vào
lưng hàng ghế trước, tiếp theo đó là tiếng kính vỡ, sau đó thấy chiếc xe nằm
ngang giữa đường.
Cô là
người đầu tiên kịp phản ứng, bởi vì cô ngồi ở phía sau nên vết thương tương đối
nhẹ, cô định mở cửa nhưng cửa xe bị khóa, cô vỗ vai giám đốc Vu: “Anh Vu, anh
Vu, mau mở cửa xe!”. Giám đốc Vu hình như đang trong cơn hoảng loạn, cuối cùng
Đỗ Giang phải ấn vào nút mở cửa, cửa mới mở ra được.
Vừa
xuống xe, Hứa Trác Nghiên đã kêu lên thất thanh, vội vàng quay phắt đi không
dám nhìn lần thứ hai. Đỗ Giang cũng xuống xe, nhìn thấy vậy liền lấy điện thoại
ra gọi cảnh sát.
Ba
người đều đứng ngẩn tò te.
Cửa
kính chắn trước xe đã bị vỡ nát, mũi xe biến dạng, đầu giám đốc Vu va đập bị
thương, còn đang chảy máu, vết thương của Đỗ Giang có vẻ nhẹ hơn giám đốc Vu,
mặt anh bị thâm đen, trên cánh tay trái lấm tấm máu. Phản ứng đầu tiên của anh
là lấy giấy ra đưa cho Hứa Trác Nghiên, lúc này cô mới ý thức được rằng cánh
tay mình cũng bị kính cửa sổ cào rách, cũng đang chảy máu.
“Sao
lại như thế này?”, giám đốc Vu ngẩn người. Trên mặt đất có một người đang nằm
sõng soài. Không cần nói cũng biết, nữa đêm khuya khoắt, lái xe trên đường cao
tốc, có đụng phải ai cũng khó mà phanh kịp hay tránh kịp, hơn nữa ba người lại
đang nói chuyện, có thể vì vậy mà giám đốc Vu bị phân tâm chăng?
Chẳng
mấy chốc mà cảnh sát đã đến, xe cứu thương cũng đến nơi.
Cảnh
sát chụp ảnh, ghi chép đơn giản, sau đó đưa bọn họ đến bệnh viện Nhân Dân của
thành phố.
Vết
thương của Hứa Trác Nghiên là nhẹ nhất, ngoài vết rách trên cánh tay trái và
vết thâm tím trên đầu, hơi bị chấn động não ra thì các phần khác trên người đều
không sao. Cô ngồi bên ngoài phòng cấp cứu. đầu dựa vào tường, nhìn những bức
tường trắng, cứ nhắm mắt vào là lại thấy một vũng máu đỏ tươi, rất đáng sợ. Đỗ
Giang và giám đốc Vu đang được sơ cứu ở bên trong, trán giám đốc Vu còn bị khâu
mấy mũi.
Tiếng
bước chân huỳnh huỵch ngoài hành lang vọng đến. Lâm Khởi Phàm xuất hiện trước
mặt cô. Anh cúi xuống, kéo cô lên, nhìn vết thương trên trán và trên cánh tay
cô xong anh mới có chút yên tâm: “Bọn họ sao rồi?”
“Đang ở
bên trong!”, cô như người mất hồn, hình như là vì quá sợ.
Lâm
Khởi Phàm nhìn cô rồi đi vào phòng cấp cứu, nhìn vết thương của Đỗ Giang và
giám đốc Vu, thấy không nghiêm trọng lắm mới đi ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh
cô.
Cô lúc
này, đôi bờ vai trần khẽ run run, mái tóc hơi rối rũ xuống, sắc mặt tái mét
khiến cho người khác nhìn mà thấy xót xa. Ánh mắt cô trống rỗng và cô đơn,
trông rất cô độc nhưng cũng có vẻ gì đó rất khó nắm bắt, giống như một bông hoa
anh túc nở trong đêm, bởi vì không thể nắm bắt, bởi vì có độc nên mới càng hấp
dẫn.
Anh
dang tay ra, chẳng chút chần chừ kéo cô vào lòng. Cơ thể cô như run lên, khiến
cho trái tim anh càng thêm xốn xang.
Đúng
lúc ấy có hai nhân viên cảnh sát đi đến: “Cô là người ngồi trên chiếc xe Buick
phải không?”
Hứa
Trác Nghiên vùng ra khỏi vòng tay Lâm Khởi Phàm, vội vàng đứng dậy nói: “Vâng!”
“Khi
nào xử lý vết thương xong, tất cả theo tôi về đồn lấy lời khai nhé!”, viên cảnh
sát lạnh lùng nói.
“Người
đó…”, Hứa Trác Nghiên định hỏi nhưng lại không dám hỏi.
“Người
bị đâm chứ gì?”. Viên cảnh sát lạnh lùng đáp: “Chết rồi!”
“Hả?”,
Hứa Trác Nghiên rùng mình, sợ hãi ngồi bệt xuống ghế. Lâm Khởi Phàm vội vàng đỡ
lấy cô, lấy tay vỗ vỗ vai cô nói: “Bình tĩnh nào!”, sau đó kéo viên cảnh sát
sang một bên, hình như thì thầm điều gì đó.
Hứa
Trác Nghiên chỉ nghe thấy câu c