
nghìn tệ một tháng,
ngoài ra còn được nhận 200 nghìn tệ tiền thưởng.
Văn Bác vui mừng gần như phát điên lên, cuối cùng thì
những nỗ lực của anh đã được đền đáp, anh có thể mua nhà được rồi. Thực ra, Văn
Bác định chờ thêm hai năm nữa sẽ mua nhà, như vậy có thể trả hết tiền nhà một
lần, hoàn toàn không cần phải vay tiền. Nhưng anh nghĩ đến việc cả gia đình nhà
vợ đều đang khinh thường mình, anh lại thấy không thể chờ đợi được nữa, anh
muốn mua nhà ngay lập tức để chứng minh rằng mình hoàn toàn có thế sống tốt mà
không cần phải nhờ vào đàn bà. Với hai trăm nghìn tệ tiền thưởng, anh hoàn toàn
có thể mua được một căn nhà bằng cách trả tiền đợt đầu, các lần thanh toán sau
sẽ trả góp dần dần. Văn Bác cảm thấy nhà không cần quá lớn, chỉ cần hai phòng
là đủ dùng.
Văn Bác bỏ ra 200 nghìn tệ để mua trả góp một căn nhà
rộng hơn 80 mét vuông rồi đến ngân hàng vay dài hạn trong 10 năm, tiền lãi hàng
tháng cũng không quá nhiều. Từ một nhân viên quèn, long đong không nhà, phải ở
nhờ nhà người khác, cuối cùng anh đã có được một căn nhà thuộc về chính mình.
Văn Bác bùi ngùi xúc động, nguyện vọng bao năm trời của anh cuối cùng cũng
thành hiện thực rồi. Mặc dù căn nhà không lớn nhưng dù sao cũng là tiền anh tự
bỏ ra, dựa vào chính sức lực của mình chứ không nhờ vào đàn bà. Cuối cùng Văn
Bác cũng có thể ngẩng cao đầu, ưỡn thẳng lưng mà nhìn người đời.
Văn Bác có nằm mơ cũng không ngờ mình lại có thể mua
được nhà nhanh như thế, hơn nữa lại đơn giản như mua một bao thuốc lá. Anh thực
sự quá vui mừng, vui mừng đến phát điên lên. Lần đầu tiên anh gọi điện về cho
bố mẹ, xúc động báo tin. Bố mẹ anh cũng vui mừng đến nỗi cả đêm chẳng ngủ được,
không ngờ con trai mình lại giỏi giang đến thế.
Ngày thứ ba sau khi mua nhà, Văn Bác nhắn tin cho Y
Đồng: “Tôi đã mua được nhà, phòng 303, tầng 3, toà 3A, khu đô thị Phú Qúy. Có
ly hôn hay không, cô tự quyết.”
Hai câu lạnh băng, chẳng khác gì một hòn đá tảng giáng
xuống đầu Y Đồng. Toàn thân cô lạnh ngắt. Ly hôn ư? Ly hôn thật sao? Y Đồng
ngồi bệt xuống ghế, ánh mắt thất thần.
Y Đồng không biết trong lòng cô hiện giờ là cảm giác
gì, nói tóm lại là rất phức tạp. Theo lý mà nói, chồng mua được nhà thì cô phải
vui mừng mới đúng, nhưng đằng này cô chẳng thể nào vui nổi. Nhận được tin nhắn
của Văn Bác, cô bỗng cảm thấy có một áp lực rất lớn đang đè lên người mình,
nguy cơ đến rồi. Y Đồng nghĩ, có lẽ lúc Văn Bác mua được nhà cũng là lúc anh
muốn ly hôn với cô. Với tính cách của Văn Bác, chắc chắn anh sẽ trả thù.
Thực ra Y Đồng cũng linh cảm ngày này sớm muộn gì cũng
sẽ đến, nhưng cô không ngờ lại đến nhanh như thế. Mới có hơn một tháng mà anh
đã mua được nhà, không biết anh lấy đâu ra tiền? Lúc mẹ Y Đồng về nhà, nhìn
thấy con gái ngồi ngây ra trên ghế, vội vàng hỏi: “Y Đồng, con sao thế?”
- Mẹ, anh ta mua được nhà rồi! – Y Đồng nói.
- Ai cơ? – Mẹ Y Đồng ngạc nhiên hỏi.
- Còn có thể là ai nữa ạ? Văn Bác chứ ai?
- Hả? Nó lấy đâu ra tiền thế? – Mẹ Y Đồng kinh ngạc
hỏi.
- Con không biết, anh ta nhắn tin bảo con là mua được
nhà rồi!
- Haizz, nó mua được nhà rồi, sau này sẽ không ở nhà
chúng ta nữa!
- Chắc chắn là vậy, với tính cách của anh ta thì đó là
điều đương nhiên!
- Thế bố mẹ già rồi, sau này chẳng có hi vọng gì nữa
à? Vốn dĩ mong nó ở nhà ta để sau này có người chăm sóc. Thế này thì sau này ai
chăm sóc bố mẹ?
- Mẹ à, mẹ yên tâm, chẳng phải còn có con hay sao?
- Thế sau này con tuyệt đối không được bỏ mặc mẹ đấy!
- Làm gì có chuyện ấy? Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi!
Tối đó, cả nhà Y Đồng ngồi ăn cơm. Hai mẹ con Y Đồng
mỗi người một tâm sự. Y Đồng nghĩ, sau này nên cư xử với Văn Bác như thế nào?
Bởi vì hiện giờ cô đang có bầu, hoàn toàn không muốn ly hôn. Ly hôn rồi đứa trẻ
biết làm thế nào đây? Bỏ đi ư? Như vậy quá tàn nhẫn, bây giờ cô đã có chút tình
cảm mẹ con rồi, cô cũng đâu muốn bỏ nó đi. Văn Bác giờ đã mua được nhà, chắc
chắn sẽ trở nên cứng đầu, chắc chắn không nghe sự chỉ đạo của cô, không bao giờ
chịu cúi đầu trước cô nữa, những ngày tháng sau này của cô sẽ khó mà sống đây.
Mẹ của Y Đồng thì nghĩ, Văn Bác mua được nhà rồi, chắc
chắn sẽ ở riêng, con gái mình là vợ nó, đương nhiên cũng phải chuyển về đó ở,
nếu không đi có khi sẽ phải ly hôn thật. Nếu như hai đứa ra ở riêng, sau này
mình già rồi ai sẽ ở bên cạnh chăm sóc? Sau này hai ông bà già cả ốm yếu, đi
lại không được, ai sẽ chăm sóc? Bà vốn nghĩ rằng Văn Bác không mua nổi nhà, sau
này sẽ phải ngoan ngoãn ở trong nhà mình, nào ngờ mọi việc đều không như bà
tính toán, sau này rồi biết làm sao?
Y Đồng nghĩ ngợi suốt cả đêm, cũng chẳng nghĩ ra được
gì, trong lòng cô vô cùng rối bời. Văn Bác nhắn tin cho cô, đợi rất lâu mà
không nhận được hồi âm của vợ liền gửi thêm một tin nhắn nữa: “Nếu không muốn
ly hôn thì lập tức chuyển về đây ở, không được ở nhà mẹ đẻ nữa. Nếu cô cứ kiên
quyết ở nhà mẹ, chúng ta buộc phải ly hôn.”
Y Đồng nhận được tin nhắn liền nhắn lại: “Nhà mới phải
xây sửa, chưa chắc chưa thể ở, không tốt cho thai nhi.”
Văn Bác nhắn tin lại: “Nhà đang sửa, nhưng