Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327171

Bình chọn: 8.5.00/10/717 lượt.

muộn gì đóa hoa này cũng

nở bên ngoài tường thôi. Điều này không phải… đã ứng nghiệm rồi sao?

Bạch Phong Ninh đang mỉm cười với âm mưu đen tối của mình thì

con ngựa Chạy suốt đêm cứ thế lao về phía hắn:

- Này! Huynh giận quá mất khôn rồi à? Huynh định giết cá phá

lưới sao? - Lẽ nào hắn đã tính toán nhầm rồi? Người trong tay hắn không hề có

tác dụng gì với kẻ kia? Hay kẻ đó nghĩ nếu để hạnh đỏ vươn ra thì thà chặt luôn

cành hạnh đỏ đó cho xong?

- Ta rất muốn giẫm chết huynh. Rồi sẽ có ngày đó. - Giọng mất

kiên nhẫn của Long Hiểu Ất vang lên, tiếng vó ngựa càng lúc càng nhanh, như

ngọn gió lướt qua Bạch Phong Ninh. Hắn lùi lại hai bước nhưng đã muộn, vòng tay

hắn trống không. Hắn nhíu mày đứng đó nhìn Long Hiểu Ất cưỡi con ngựa đen phi

đi, hoàn toàn không để ý gì đến người hùng đã nhảy xuống nước cứu người.

Nhìn con ngựa đang phi đó và nhìn con ngựa Long Tiểu Hoa khó

nhọc kéo đến, Bạch Phong Ninh chỉ cười:

- Không phải chỉ là một bản khế ước bán thân sao? Nếu hắn

thật sự quan tâm thì mình sẽ giúp hắn lấy về.

Long Tiểu Hoa biết mình đang nằm mơ. Nếu không thì nàng đã

không bỗng nhiên biến thành đứa trẻ bảy, tám tuổi, còn chưa dậy thì. Nàng cảm

thấy trực giác mách bảo nàng đây chắc chắn là ác mộng. Tay

nàng cầm một xiên kẹo hồ lô vừa đi vừa mút, mu bàn tay có mấy vết đỏ mà mẹ nàng

đã đánh dấu khi bắt nàng phải học làm sổ sách và sử dụng bàn tính.

Thật ra mà nói, đến Long Tiểu Hoa cũng không thể không thừa

nhận rằng hồi nhỏ mình là một cô bé rất đáng yêu với chiếc quần đỏ hoa trắng và

đôi giày thêu màu đỏ. Một cô bé ngây thơ sẽ trở thành một cô nương xinh đẹp

nhưng tại sao lại biến thành một người khiến người ta thấy là ghét, một cô gái

chỉ thích đọc “sách người lớn”, bị Mẹ kế Long Hiểu Ất giày vò. Có điều nàng

cũng không coi là hoàn toàn quái dị, nàng chỉ giữ lại một chút tính cách tuổi

thơ: không muốn học, tham ăn và lười biếng.

Hài lòng ngắm nhìn hình ảnh bản thân mình khi còn là cô bé

bảy tuổi trong sáng không tà niệm, nhìn bím tóc nhỏ trên đầu cô bé, trong lòng

nàng bùng lên những xúc cảm khó diễn tả. Chỉ là cảnh tượng khá quen mắt lúc này

khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Sau cơn mưa, nhà nhà đều thắp đèn buổi tối, nàng

một mình ăn kẹo hồ lô, không ở nhà mà còn chạy ra ngoài làm gì?

- Tôi phải bỏ nhà đi. Tôi không muốn xem sổ sách, không muốn

học cùng bàn tính. Hu hu! Mẹ lấy roi mây đánh tôi, tôi trèo qua cửa sổ chạy

trốn. Tôi muốn tìm A Tam ca mua kẹo hồ lô. Tôi lấy huynh ấy để được ngày ngày

ăn kẹo hồ lô.

Tiếng nói của cô bé bảy tuổi đã giải thích những nghi hoặc

của nàng. Ồ… Đúng rồi. Khi nàng bảy tuổi, người trong lòng của nàng chính là A

Tam ca bán kẹo hồ lô góc phố. Lúc đó, nàng nghĩ rằng mình lấy huynh ấy thì có

thể cả đời ăn kẹo hồ lô, không cần phải học làm sổ sách, không cần phải học sử

dụng bàn tính, không bị mẹ đánh nữa. Thế nên nàng thường mỉm cười để lộ cả hàm

răng ra với A Tam ca. Hai chiếc răng thỏ cứ thế chìa ra. Nhưng chiêu này sau

khi gặp Long Hiểu Ất thì dần dần mất tác dụng. A Tam ca nói nhà nàng có thêm

Long Hiểu Ất thì nụ cười của nàng bắt đầu xấu xí, hàm chứa nỗi ấm ức. Híc…

Nếu như không gặp tên Long Hiểu Ất bệnh hoạn đó, nếu như hồi

trước nàng không đưa hắn về nhà, nếu như… vân vân. Cuối cùng nàng đã biết tại

sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy. Đây chính là cái ngày số phận nàng

thay đổi. Long Tiểu Hoa, đừng chạy khắp phố, đừng nhìn vào góc phố, đừng ngây

người ra trước cái đẹp, đừng…

Ôi!... Đẹp quá! Mình chưa từng thấy thứ gì đẹp như vậy. Đôi

môi mọng đỏ thật là ngon, thật muốn chạm vào, chạm vào một chút thôi. Ồ! Hình

như không hiệu quả lắm! Hay là ôm một cái nhỉ? Ừm ừm, không được. Mình phải hôn

một cái mới được…

- Bỏ cái miệng của ngươi ra! - Một bàn tay trực tiếp đẩy

nàng.

- Hu hu hu! - Bị một bàn tay đẩy ra xa ba tấc, suýt nữa thì

xiên kẹo hồ lô trong tay nàng cũng rơi xuống đất. Nhìn bộ dạng đáng thương của

hắn dựa vào góc tường kìa, chẳng đáng một xu. Dầm mưa dãi nắng mà lại mang vẻ

đẹp của cành tường vi đáng thương chứ. Xem chừng khoảng mười lăm, mười sáu

tuổi, nhưng bàn tay to của hắn đã đẩy nàng ra. Nàng biết lúc đó hắn chỉ làm bộ

từ chối, cự tuyệt để hấp dẫn nàng. Bây giờ nàng đã hiểu rõ lòng lang dạ sói của

hắn. Nhưng khi ấy nàng mới chỉ có bảy tuổi, hoàn toàn là một nha đầu ngốc, thèm

chảy nước miếng, quên hẳn lời thề sẽ lấy A Tam ca. Hắn giống như con sâu gặm

nhấm nàng vậy.

- Huynh à, huynh bán thân chôn cha ư?

- … Tránh ra. - Hắn chẳng thèm liếc nàng, đẩy nàng ra xa.

- Huynh à, huynh đói rồi phải không? Tôi cho huynh ăn kẹo hồ

lô của tôi nhé. - Nàng không bận tâm mà đưa cho hắn xiên kẹo hồ lô đã dính nước

miếng của mình.

- Ngươi đi đi. - Hắn hằm hằm nhìn xiên kẹo hồ lô đó, không

biết có phải là ghét nước miếng của nàng không nhưng rõ ràng bộ dạng của hắn

như sắp chết đói đến nơi rồi.

- Đừng bảo người ta đi. Người ta rất thích huynh mà. - Mặt

tròn nói.

- … Thích ư? Vậy ta đáng giá bao nhiêu? - Hắn buông một câu,

thế nhưng sau này, cuối cùng hắn cũng hiểu, những thứ Long Tiểu Hoa thích đ


Old school Swatch Watches