
thứ được.
Nhưng sao một nam nhân tốt như vậy lại kỳ quái đến thế? Thích
những cô nương đáng thương bị ngược đãi thì chẳng nói làm gì. Đến kén vợ cũng
đòi hỏi phải biết làm sổ sách, dùng bàn tính. Đến tặng hoa cũng kiên trì muốn
tặng nàng một cành hạnh đỏ. Dường như nam nhân ấy luôn có cách khiến nàng phải
nửa mừng nửa lo, hàng trăm cảm xúc, tim đập loạn nhịp, dở khóc dở cười.
Có lẽ nhân vật nữ chính trong truyện đều có cảm giác lo lắng,
rụt rè đó với nhân vật nam chính. Ôi! Quả đúng là tình tiết khó lường.
- Long Nhi, có thật ta đưa cô về đến đây là được rồi không?
Cô không cần ta vào giải thích với Long Hiểu Ất chứ?
Bạch Phong Ninh quay đầu nhìn cô tiểu thư đáng thương đang
đứng trước cổng Long phủ đã cùng hắn đi một đoạn đường. Tay phải nàng cầm cành
hạnh đỏ, nghe hắn nói mà giật mình ngẩng đầu lên.
- Không không... không cần đâu. Tôi tự vào được mà. - Giải
thích ư? Chuyện vượt tường có gì để giải thích chứ? Giải thích thế nào cũng chỉ
có một từ “Chết” mà thôi.
- Ta sợ cô nhìn thấy Long Hiểu Ất sẽ quên mất ta, sẽ cảm thấy
hối hận.
- Hả? Hối... Hối hận ư? Tôi...
- Lẽ nào không phải cô đang nghĩ cả đời sẽ lén lút sao? Vậy
thì chuyện sổ sách bàn tính cứ giao cho người khác là được rồi.
- … - Ý nghĩ của nàng bị lộ ngay thế sao?
Một ngón tay thon dài chỉ vào mũi nàng.
- Long Nhi, cô nỡ dùng mưu mẹo với ta sao?
- … - Đừng lợi dụng sự đồng tình của nàng như thế: - Nhưng
tôi đã quên mất những thứ mẹ dạy hồi nhỏ từ lâu rồi. Học lại từ đầu quả là rất
khổ.
- Vậy thì tìm người dạy đi.
- Tìm người dạy ư?
- Chẳng phải bên cạnh cô có bậc thầy cực giỏi sao? Hãy học
toàn bộ những kiến thức hắn có, được không?
- Huynh nói là... Long Hiểu Ất sao? - Mắt nàng mở to. Không
phải chứ?
- Đó là lựa chọn hàng đầu. Chẳng phải thế sao?
- Không thể nào. Hắn không dạy tôi đâu. Từ nhỏ hắn đã coi
thường tôi không có năng khiếu với những con số. Hắn còn nhíu mày nói với tôi.
- Nàng vừa nói vừa dùng hai tay đặt lên lông mày, bắt chước thái độ khinh
thường của ai đó, trầm giọng nói: - Chỉ cần cô biết thế nào là cầm kỳ thi họa,
thế nào là chăm chồng dạy con, làm một nhi nữ dịu dàng, bớt chướng mắt ta là
tốt rồi.
- Cô có biết tại sao hắn lại khó chịu với đàn bà con gái như
thế không?
- Ai mà biết được. Tâm lý quái gở mà. Thực ra tôi rất lo hắn
sẽ cô độc đến già. Với tính khí cổ quái như vậy thì ai có thể chịu nổi hắn chứ?
Đẹp phát sợ! Ngoài khuôn mặt ra thì thật sự rất khó tìm được ưu điểm thứ hai
của hắn.
- Đẹp phát sợ ư? Cũng đúng. Nhưng cô có từng nghĩ đến thân
thế của Long Hiểu Ất chưa? Cha mẹ hắn là nhân vật như thế nào?
- Hả? - Nàng thật sự chưa từng nghĩ đến điểm này. Nàng luôn
cảm thấy việc mình đã nhặt Long Hiểu Ất về giống như con khỉ tự lấy đá đập vào
đầu mình vậy. Nàng chưa nghe hắn nhắc đến cha mẹ: - Lẽ nào huynh đã từng gặp
cha mẹ hắn sao?
- Chưa từng gặp. - Hắn lắc đẩu lại mỉm cười: - Nhưng qua dung
mạo của Long Hiểu Ất, chắc chắn mẹ hắn phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng
thành.
- Nghiêng nước nghiêng thành ư? - Mẹ Long Hiểu Ất sao? Một
người phụ nữ có thể gây nên chấn động đến như vậy? Hẳn là có người mẹ như thế
ắt có người con như thế. Mẹ hắn nghiêng nước nghiêng thành nên con trai bà mới
một tay che cả bầu trời.
Bạch Phong Ninh chăm chú cúi đầu suy đoán xem Long Tiểu Hoa
đang nghĩ gì. Bỗng hắn hơi nghiêng người, kín đáo quét mắt nhìn khi cảm thấy
phía sau mình có một bóng đen. Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy vai Long Tiểu Hoa
nói:
- Được rồi. Cô nên về đi. Hôm khác, chúng ta sẽ tính tiếp. Cô
nhớ lời ta nhé, không được thất hứa với ta đâu đấy.
Nói đoạn, hắn khẽ lướt ngón tay mình qua môi nàng, không đợi
nàng kịp phản ứng thì đã nhanh chóng ôm lấy nàng, nhún chân một cái, dùng khinh
công bay qua tường cao rồi đặt nàng xuống mỉm cười:
- Cô nhớ chăm sóc cành hạnh đỏ ta tặng cô nhé. Cô có thể học
sổ sách với Long Hiểu Ất, không được ở sau lưng ta chơi trò “hạnh đỏ trở về”
đâu đấy.
Câu nói buông lại, hắn đã bay ra ngoài tường, bỏ lại Long
Tiểu Hoa đứng đó tay cầm cành hạnh đỏ sững người. Không muốn nàng quay về? Vậy
sao chàng còn đưa hổ về rừng chứ? Tiếp theo nàng phải làm thế nào để đối diện
với cuộc đời bi thảm của mình đây? Cái giá của niềm đam mê thật là quá lớn, quá
đau khổ!
Bạch Phong Ninh bay qua tường, nhẹ nhành phủi bụi trên chiếc
áo trắng của mình. Cơn gió hất phần tóc mái để lộ đôi mắt sáng màu xám, dưới
ánh trăng càng lộ rõ màu trắng xám đặc biệt. Hắn đứng thẳng người in bóng lên
bức tường Long phủ, hơi nhếch miệng nói với người đứng trong bóng tối:
- Vô Ưu? Sao thế? Có chuyện gì à?
- Thiếu chủ, kinh thành báo về. Đương kim Thánh thượng đổ
bệnh.
- Hử? Bệnh ư? Tin tốt đấy! Sung sướng bao nhiêu năm cũng đến
lúc đổ bệnh rồi.
- Nghe nói Thánh thượng vẫn chưa lập thái tử. Mấy vị hoàng tử
đều rất nôn nóng.
- Vẫn luyến tiếc ngôi báu, sao ông ta có thể dễ dàng lập thái
tử được chứ? Điều ta muốn chính là lòng tham của ông ta. Tốt nhất là đến khi
ông ta về trời, ngôi vị thái tử vẫn bỏ trốn. Như vậy càng tiện cho ta phò trợ
chủ mới lên ngôi